Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 318. Chỉ là muốn cảm ơn cô 2

Sắp xếp xong, Tống Sở và Tống Bình bèn ở lại nhà của quả phụ.
Người quả phụ này hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua vẫn rất có tinh thần minh mẫn, đối xử hai người cũng rất khách khí.
Tống Sở lấy đường ra cho cháu gái của bà ấy mấy viên, bà ấy càng nhiệt tình.
"Dì à, còn làm phiền dì giúp cháu làm ít gì đó để ăn." Tống Sở nói xong bèn lấy ra một túi lương thực đưa cho bà ấy.
Quả phụ kia đầu tiên là từ chối nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhận lấy lương thực, sau đó đi vào nhà bếp.
Tống Sở bảo Tống Bình về phòng nghỉ ngơi trước, còn cô lại đi vào nhà bếp đứng bên cạnh quả phụ để nói chuyện phiếm.
Sau khi trò chuyện vài chuyện lông à vỏ tỏi xong, Tống Sở cười hỏi: "Dì à, cháu thấy Đại đội trưởng ở thôn mọi người rất tốt đấy, anh ta làm bao lâu rồi?"
Quả phụ không có bao nhiêu cảnh giác với Tống Sở, hơn nữa đây cũng không phải là bí mật gì, "Anh ta cũng chưa làm lâu đâu, tháng trước mới lên làm Đại đội trưởng, hơn nữa còn là tạm thời."
Tống Sở lộ ra vẻ hiếu kỳ, "Đại đội trưởng mà còn có thể làm tạm thời sao?"
Quả phụ giải thích: "Trước đây lão đội trưởng không cẩn thận té ngã làm ảnh hưởng tới thắt lưng, tương đối nghiêm trọng bây giờ còn đang ở nhà dưỡng thương, cho nên trong thôn bèn để anh ta tạm thời làm Đại đội trưởng."
"Chờ sau khi lão đội trưởng hồi phục, anh ta sẽ phải giao lại vị trí."
Tống Sở gật đầu: "Thì ra là thế, cháu thấy Đại đội trưởng này rất tốt."
"Đúng vậy, anh ta tốt hơn lão đội trưởng, nhưng mà không có khả năng làm tiếp đâu." Quả phụ hiển nhiên là có chút oán hận với lão đội trưởng, chẳng qua là không nói ra.
Tâm tư Tống Sở xoay chuyển, nói ra chuyện hôm nay đã phát sinh ở nông trường, "Bên này đối xử với những người phạm tội có phải là đàn áp rất dữ dội không?"
Quả phụ trả lời: "Đúng vậy, lúc lão đội trưởng còn làm việc, mỗi tháng đều sẽ để những người phạm tội kia kéo tới thôn để đàn áp, phân cho bọn họ công việc rất cực khổ."
"Tháng trước còn đánh gãy tay của một tên tội phạm ở nông trường đấy."
Tống Sở giống như rất tò mò hỏi: "Những người phạm tội kia có công điểm không?"
"Lão đội trưởng cũng không phân công điểm cho bọn họ." Quả phụ lắc đầu.
"Không cho công điểm, vậy làm sao ăn cơm? Trong thôn có phát lương thực à?" Tống Sở lại hỏi.
Quả phụ trả lời: "Sẽ phân lương thực cho bọn họ, nhưng mà phân không nhiều, là kiểu miễn cưỡng không đói chết ấy."
"Cô gái à, các cháu ở thành phố có khả năng chứ từng nhìn thấy, cho nên không cần đồng tình với những người phạm tội này đâu. Đám người lão thôn trưởng cũng không phải là người tốt, như thế mới bị đưa tới nông trường cải tạo của thôn chúng tôi đấy." Bà ấy hảo tâm nhắc nhở Tống Sở.
Bà ấy cảm thấy cô gái thành phố này có khả năng rất nhẹ dạ.
"Được, cháu chỉ là hiếu kì nên hỏi thôi." Tống Sở cũng nói nhiều về chuyện nông trường với bà ấy nữa, cô lại tìm chủ đề khác để nói.
Còn biết được không ít chuyện từ quả phụ.
Tống Sở đã hiểu, lão đội trưởng kia vẫn luôn tẩy não thôn dân, người phạm tội rất xấu xa, phải đối xử như kẻ địch vân vân.
Bình thường cũng rất khắt khe với người ở nông trường, vốn dĩ trong nhóm người phạm tội còn có ba ông lão nữa, nhưng toàn bộ đều mệt chết hoặc là đói chết rồi.
Uy tín của lão đội trường ở trong thôn rất cao, trong thôn phân công công việc gì cũng không công bằng, hoàn xảy ra một số chuyện không hay, thế nhưng quả phụ thế nào cũng không nói là chuyện gì.
Dù sao có không ít thôn dân oán hận lão đội trưởng, nhưng căn bản không dám phản kháng.
Quả phụ làm cơm xong, Tống Sở và Tống Bình lại bảo bà ấy và cháu gái ăn chung.
Ăn xong lại ngồi hàn huyên, sắc trời dần dần tối xuống, quả phụ để cho các cô một ngọn đèn rồi dẫn cháu gái đi ngủ trước.
Tống Sở đợi tới lúc sắc trời tối hẳn, nói với Tống Bình một tiếng rồi lén lút ra khỏi nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận