Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 85. Tin tưởng đến vậy sao? 1

Người của anh tư Tống bên nhà máy cơ giới đưa họ tới văn phòng hậu cần.
Ngồi chờ mãi chủ nhiệm Thạch của bên hậu cần mới lững thững bước vào.
Hỗ trợ liên lạc với chủ nhiệm Thạch là cậu em vợ, anh ta giới thiệu anh rể cho ba người Tống Sở rồi rời khỏi văn phòng.
Tống Sở cũng dùng câu cửa miệng bày tỏ phúc lợi, đầu tiên cô khen nhà máy cơ giới nằm ở vị trí đắc địa, sau đó tặng dầu cho người ta.
Nhà máy cơ giới là một trong những nhà máy công nghiệp quốc doanh trụ cột của huyện, phúc lợi và đãi ngộ của công nhân nhà máy khá tốt, nhưng họ cũng rất túng thiếu trong khoản dầu ăn nên chủ nhiệm Thạch vẫn dao động.
"Mọi người từng nói sẽ miễn phí dầu ăn cho chúng tôi, đây không phải là làm cho các đồng chí nông dân khổ sở sao." Chủ nhiệm Thạch giả dối nói.
Tống Sở cười nói: "Chủ nhiệm Thạch, chúng ta là công - nông, là người một nhà, mọi người vì xây dựng đất nước mà đổ mồ hôi, cần cù vất vả. Đây là đồng chí nông dân chúng tôi chủ động yêu cầu được trợ giúp mọi người, chúng tôi không cảm thấy khổ cực, ngược lại bởi vì có thể dùng chút sức lực kém cỏi để giúp đỡ mà cảm thấy tự hào."
Khuôn mặt chủ nhiệm Thạch tràn đầy ý cười: "Mọi người là nông dân mà có tinh thần giác ngộ thật cao, đặc biệt là tiểu đồng chí đây."
"Lãnh đạo nhà máy của chúng tôi cũng rất quan tâm tới các đồng chí nông dân. Nếu mọi người gặp điều gì khó khăn cứ việc nói với tôi." Đương nhiên ông ta không tin chỗ dầu kia là miễn phí, vì vậy ông ta phải hỏi đối phương rõ ràng trước khi quyết định.
Tống Sở hơi ngượng ngùng nói: "Chỉ có một chút khó khăn, đó chính là mỗi tháng chúng tôi còn muốn tặng dầu cho xưởng dệt, xưởng đường, xưởng đồ dùng trong nhà. Chỉ bằng một chiếc xe bò của thôn chúng tôi thì chắc chắn không thể chở được nhiều dầu như vậy."
"Tôi chỉ muốn hỏi rằng liệu mọi người có thể cho chúng tôi mượn một chiếc máy kéo không sử dụng nhiều trong nhà máy hay không, khi đó chúng tôi vào thành phố tặng dầu cũng thuận tiện hơn, chúng tôi sẽ trả lại nếu trong tương lai không còn tặng dầu nữa." Đây mới là mục đích của cô khi tới đây.
Cái xe bò nhỏ trong thôn kia làm gì cũng không tiện.
Bây giờ máy kéo ở các thôn đều rất khan hiếm, thôn dưới công xã của các cô cơ bản không được phân một cái nào, nếu cô mượn được một cái trở về thì không chỉ tiện dụng mà nó còn thể hiện được năng lực của cô nữa.
Cũng có thể làm cho lãnh đạo của công xã trong thôn kính nể cô thêm một chút, sau này còn có thể giúp đỡ cô một số việc.
Chủ nhiệm Thạch sửng sốt, nhanh chóng hiểu ra, hóa ra là cô muốn dùng dầu để thuê máy kéo, chỉ là thay đổi cách nói khác mà thôi.
Nhưng điều này cũng tình cờ đánh trúng điểm quan trọng, nếu cô nói thẳng muốn thuê máy kéo thì họ còn sợ bên ngoài lại có người làm ầm lên. Mặc dù không xem là đầu cơ trục lợi nhưng dù sao cũng sẽ không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Nhưng bây giờ các đồng chí nông dân lại vì họ mà tặng phúc lợi, nhà máy họ vì đồng chí nông dân giải quyết khó khăn trong cuộc sống, lý do này liền trở nên quang minh chính đại hơn, ai cũng không thể dị nghị.
Đồng chí nhỏ Tống Sở này rất thông minh.
Ông ta thích làm việc với một người thông minh: "Vậy nhóm của cô tới rất đúng lúc, nhà máy chúng tôi vừa mới loại bỏ một chiếc máy kéo, nếu mọi người không chê đồ bỏ đi này thì trước hết chúng tôi sẽ cho nhóm các cô mượn dùng."
Tống Sở kích động nói: "Không chê cũ, chúng tôi vui mừng còn không kịp, rất cảm ơn chủ nhiệm Thạch."
Chủ nhiệm Thạch cười nói: "Đồng chí nhỏ này khách sáo quá rồi."
Ông ta nâng tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã tới giờ ăn cơm, mọi người từ nơi xa như vậy tới, đi đường cũng vất vả rồi, cùng tôi đi căng tin ăn một bữa cơm đi."
Sở dĩ ông ta có thái độ tốt như vậy chủ yếu cũng bởi vì Tống Sở đã nhắc tới những nhà máy khác nên ông ta cũng không muốn bị bỏ lại phía sau.
Tạo quan hệ tốt với Tống Sở, sau này còn có thể được cô tặng thêm một chút dầu, không thể bị những nhà máy kia vượt mặt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận