Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 423. Thật sự không nên ghen tị 1

Tống Sở muốn kê đơn, cô cũng không định che giấu nữa.
Cô cầm lấy giấy và bút, viết lên trên đó các công thức sinh học mà mấy người khác không hiểu được, rồi đánh dấu lại ở bên cạnh nó.
“Em thấy chế thuốc theo cách này sẽ ổn định và an toàn hơn.”
Ông Ngụy cầm lấy và nhìn kỹ xem, càng nhìn thì ánh mắt của ông ấy càng sáng, sáng tới mức ông ấy không nhịn được mà vỗ lên chân một cái: “Được, đổi đi thì tốt hơn.”
Dù sao thì ông ấy cũng là một người có học vấn chuyên ngành, tuy những thứ mà trước đây ông ấy tiếp thu được tương đối lạc hậu, nhưng với học thức và mắt nhìn của ông ấy, chỉ cần cẩn thận suy luận là ông ấy có thể biết ngay kết quả.
Con ngươi luôn hiện lên sự tẻ nhạt của ông ấy lại toát lên tia nóng bỏng: “Sở Sở, sự hiểu biết này của trò rất tốt, đúng là được sinh ra để chế thuốc sinh học.”
“Thầy sẽ viết thư cho người bạn trước đây để nhờ ông ấy gửi qua đường bưu điện một vài cuốn sách về phương diện này, còn có cả tài liệu và số liệu điều chế thuốc của hiện tại. Đến lúc đó, trò tập trung nghiên cứu thật kỹ lưỡng, đất nước cần một người tài như trò đây.” Ông ấy kích động đến mức cả vành mắt đỏ lên.
Tống Sở thấy dáng vẻ này của ông ấy, thì cô lại càng khẳng định rằng quyết định của cô là đúng đắn.
“Cảm ơn thầy, em sẽ nghiên cứu thật kỹ, nhất định sẽ không để thầy phải thất vọng.” Tống Sở nhìn ông ấy với ánh mắt khẳng định.
Ông Ngụy gật đầu một cái: “Được, chắc chắn trò là học sinh tài nhất mà thầy từng thu nhận.”
“Trước đây thầy cũng có một học trò lâu năm chợt giác ngộ, sinh ra đã biết rất nhiều, thầy cảm thấy trò cũng giống như vậy.”
“Sở Sở, trò nhất định không được lãng phí thiên phú của mình, đợi khi trò đọc xong sách tài liệu rồi thì có thể ra làm thực tế luôn, thầy sẽ giới thiệu trò với sở nghiên cứu y dược ở trong tỉnh, đến lúc đó thì có chỗ trống để trò phát huy rồi.” Ông Ngụy thật sự càng ngày càng cảm thấy hài lòng với người học trò này.
Mặc dù ông ấy đã bị điều xuống, nhưng mạng lưới giao thiệp của ông ấy thì vẫn còn, ông ấy sẵn sàng sử dụng nó vì Tống Sở.
Ánh mắt của Tống Sở sáng lên: “Vâng, em cảm ơn thầy trước.”
Hiện tại điều mà Cố Cẩn làm chính là đi tới phòng thí nghiệm để làm việc, sau đó cô mới có thể công khai một ít thuốc điều chế và cách điều chế thuốc ra ngoài một quang minh chính đại.
“Giữa thầy và trò không cần phải khách khí, thầy hy vọng là sau này có thể tận mắt thấy trò càng lúc càng tiến xa.” Ông Ngụy nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Chắc chắn là sẽ có một ngày thầy sẽ thấy được điều đó.” Tống Sở mỉm cười tự tin.
Những người như ông Ngụy đây, đợi sau khi dẹp tan cái băng kia, cũng chính là những người tài mà đất nước cần nhất, rất nhanh họ sẽ được sửa lại án sai và quay lại với chức vị của mình.
Vậy nên nhất định là ông ấy có thể nhìn thấy cô tỏa sáng ở mảng điều chế thuốc.
Chẳng qua là đợi đến khi thi vào trường cao đẳng, nếu cô chọn một chuyên ngành khác thì không biết có khiến thầy phát điên không…
Ông Lộ thấy Tống Sở có thiên phú điều chế thuốc như vậy thì cũng cảm thấy rất mừng và yên tâm, dù sao thì ngoài điều chế thuốc Tây y, còn có điề chế thuốc Đông y, có rất nhiều loại thuốc pha chế sẵn của Trung Quốc được điều chế thành viên con nhộng, viên thuốc đó cũng rất có hiệu quả trong việc chữa bệnh.
Ông ấy để lộ khuôn mặt tươi cười: “Trò cũng đừng lơ là về phần thuốc Đông y, đến lúc trò dùng nó trong việc điều chế thuốc, trò cũng đã phát huy nên y học Trung Quốc của chúng ta rồi đấy."
Tống Sở dành cho hai người họ sự yêu thương tha thiết, cô gật đầu: “Thầy yên tâm, em sẽ ghi nhớ.”
Ông Cố nhìn thấy Tống Sở xuất sắc như vậy thì cũng càng lúc càng thấy hài lòng về cô.
Cháu trai của ông ấy thì đang nghiên cứu máy móc và vật lý, Tống Sở thì cũng đang tiến hành nghiên cứu khoa học, sau này cả hai người họ sẽ có tiếng nói chung.
Buổi trưa, anh hai Tống nấu cơm, rồi lén lút đem tới cho họ.
Mọi người ai cũng đều ăn uống rất vui vẻ, đến buổi chiều, Cố Việt và Tống Sở làm xong công việc trước thời hạn giúp mấy vị lớn tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận