Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 744. Không nghĩ tới Tống Sở hào phóng như vậy 1

Hai người Hiệu trưởng Chu cảm thấy thật bất ngờ, Tống Sở lại muốn xây một phòng thí nghiệm lớn như vậy.
Hơn một mẫu đất, vậy có thể xây được một ngôi trường nhỏ rồi.
Phó hiệu trưởng Đinh nghĩ đến một nơi, nói với Hiệu trưởng Chu: "Chẳng phải phía sau núi ở trường học của chúng ta có một mảnh đất đang không dùng tới đó sao, nếu như bạn học Tống thích thì cũng có thể dùng để xây phòng thì nghiệm."
Hiệu trưởng Chu cũng nhớ lại mảnh đất phía sau núi kia, cười nói với Tống Sở: "Sau núi của trường học chúng tôi có một mảnh đất bỏ trống, cộng toàn bộ lại thì chừng mười mẫu đất đấy, cô có muốn tới đó xem thử không?"
Vốn dĩ mảnh đất kia định dùng để làm ruộng thí nghiệm, nhưng sau lại phát hiện cấu tạo và tính chất của đất đai không thích hợp, cho nên vẫn để trống.
Vốn dĩ nhà trường dự định là đợi sau khi tuyển sinh được mấy khóa xong thì sẽ xây mấy tòa kí túc xá trên mảnh đất trống đó, cũng đỡ lãng phí.
Hiện tại nếu như Tống Sở có thể coi trọng, vậy bọn họ nhất định sẽ ưu tiên cô.
Bọn họ đã sớm nghe nói cô đã đạt thành hiệp nghị với hai hai công ty điều chế thuốc sinh vật hàng đầu thế giới, còn tiến cử thiết bị tiên tiến nhất tới phòng thí nghiệm.
Nếu như phòng thí nghiệm có thể xây dựng trong trường học của bọn họ, cho dù Tống Sở không cho học sinh trong trường sử dụng, nhưng nó cũng sẽ trở thành một kiến trúc tiêu biểu, đến lúc đó nhất định khiến những trường học khác ngưỡng mộ.
Tống Sở muốn làm thí nghiệm cũng rất thuận tiện, cũng sẽ không bị tuồn ra bên ngoài sau đó bị người ta đào đi mất.
Đúng vậy, đối với thiên tài như vậy, bọn họ luôn phập phồng lo sợ cô bị người vô liêm sỉ nào đó đoạt đi.
Tống Sở cười nói: "Nếu như trường có đất trống, vậy thì càng tốt hơn."
Phòng thí nghiệm cô muốn xây dựng có hai tác dụng, không chỉ làm thí nghiệm điều chế thuốc sinh vật, còn muốn làm về phương diện nguyên vật liệu và thực vật, xây ở trong trường học cũng thuận tiện hơn.
"Lát nữa chúng tôi sẽ dẫn cô đi xem thử." Hiệu trưởng Chu cười híp mắt nói.
Tống Sở gật đầu: "Được!"
Ngoài ra, cô rất hài lòng với mảnh đất hiện tại, cho nên dự định hẹn kí hợp đồng với chủ nhiệm của công xã.
Các cô kí hợp đồng bao thầu ba mươi năm, Tống Sở có thể thanh toán xong phí thuê trong một lần.
Chủ nhiệm công xã rất vui mừng, thanh toán toàn bộ số tiền thuê ba mươi năm, vậy chính là năm mươi vạn, đến lúc đó mỗi hộ dân ở lân cận sẽ được phân không ít, mọi người nhất định sẽ rất vui vẻ.
Ký kết hợp đồng xong, Cố Việt đi tìm người công chứng, xong rồi thì bên phía Tống Sở thanh toán một khoản là được.
Sau khi chuyện bao thầu đất núi được hoàn thành, đám người Tống Sở lại quay về trường học xem mảnh đất trống kia.
Phía sau núi và trường học cách một khoảng cách, đường lên núi được trồng một vài cây cối, khá hoang tàn.
Địa thế núi cũng không cao, mảnh đất trước mặt đủ để xây phòng thí nghiệm, núi còn có thể dùng để trồng thực vật hoặc là làm đất thí nghiệm dược liệu, cô rất thỏa mãn.
"Mảnh đất này tôi thấy cũng không tệ lắm, nếu như bao thầu hoặc là mua thì phải làm sao?" Cô hỏi.
Hiệu trưởng Chu và Phó hiệu trưởng Đinh vừa tựu thương lượng qua, "Phí bao thầu trường học có thể không lấy, chỉ là cô xem như vậy có được không, đợi cô xây phòng thí nghiệm xong, lúc tiến cử thiết bị thì có thể giúp trường học của chúng tôi mua một vài cái hay không?"
Bọn họ muốn mua cũng chẳng tìm được nơi nào bán, nếu như Tống Sở có thể hỗ trợ, vậy có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
Hơn nữa cho dù trường học của bọn họ dùng một mảnh đất để đối lấy sự xem trọng và đầu tư của Tống Sở trong tương lai, tuy rằng nguy hiểm không nhỏ nhưng đáng để thử.
Tống Sở sao có thể không nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, cười nói: "Cái này không thành vấn đề, mọi người lập một bản danh sách các thiết bị cần thiết cho tôi, đến lúc đó tôi giúp mọi người đi mở đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận