Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 285. Bây giờ nói sự thật cũng không ai tin 1

Kế tiếp.
Tống Sở tuyên bố nhà ăn của khu nuôi dưỡng chính thức mở ra, các công nhân đều có thể ăn cơm trưa ở nhà ăn.
Để ăn mừng hôm qua lấy được hai chục ngàn tiền phí phương pháp kỹ thuật, Tống Sở bảo đầu bếp của nhà ăn làm thịt mấy con ngỗng, làm món thịt ngỗng kho.
Không chỉ như vậy, người trong gia đình của nhân viên có con cái, buổi trưa cũng có thể dẫn đến ăn cơm ở nhà ăn.
Với lại không nhất thiết phải là con cái của mình, mà nhà của anh chị vân vân và vân vân cũng được tính vào, chỉ cần là con nít của trong thôn cũng có thể dẫn đến dùng cơm.
Tống Sở phát hiện những đứa trẻ trong thôn, cơ bản đều là tương đối gầy, có vẻ như dinh dưỡng không tốt lắm, cho nên nếu có thể chăm sóc thì sẽ chăm sóc ngay chứ.
Sau khi nghe được tin tức này, toàn sân lại đều sục sôi rồi.
Sở Sở không những có thể làm, mà còn đặc biệt hiền lành, làm sao cô lại có thể tốt như vậy chứ?
Đến mức đã từng là ác bá trong thôn người mà ai ai cũng tránh né, đó là cái gì? Bọn họ hoàn toàn không nhớ.
Buổi trưa sau khi tan việc, mọi người rối rít về nhà cầm chén dẫn con nít đi ăn cơm ở nhà ăn.
Mặc dù người lớn trong thôn rất hâm một nhưng không thể theo cùng để đi ăn cơm, nhưng lại cũng vui mừng vô cùng, đặc biệt là nhà có nhiều con nít.
Ba đứa con nít ở nhà Tống Sở cũng đều đi hết.
Đến nỗi nhà có nhiều con nít được chiếm lợi thế, ít con nít thì thua thiệt, việc này Tống Sở không để ý, hôm nay cô và mọi người chính là muốn vui vẻ, bảo mọi người không nên so đo những thứ khác.
Vốn là có ít người vẫn có chút chua với công nhân nhà có nhiều con nít, nhưng mà nghe được lời của Tống Sở, vị chua đó cũng tan biến.
Ba người nhà ông Tống đang làm việc ở khu nuôi dưỡng, nên mới dẫn theo ba đứa con nít, tương đương với một người một đứa, tính ra là thua thiệt nhất, dù sao có người có đến bảy tám đứa con nít trong vùng.
Sở Sở người ta rộng lượng như vậy, bọn họ cũng không thể tính toán như vậy được.
Dưới sự dẫn dắt của Tống Sở bầu không khí ở trong thôn càng ngày càng tốt hơn, chí ít thì tầm nhìn và lòng dạ cũng rộng lớn không ít.
Trừ thịt ngỗng kho ra, thì còn có trứng gà hấp cà chua và củ cải trắng xào.
Tống Sở gọi anh hai Tống tới hỗ trợ đầu bếp của nhà ăn, làm ra được mùi vị so với của đầu bếp mới tuyển của nhà ăn cũng tốt không kém, miệng mọi người ăn đầy dầu mỡ, náo nhiệt giống như là ăn tết vậy.
Từ khi vào khu nuôi dưỡng, cuộc sống này thật đúng là thứ mà trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Không chỉ mỗi tháng có tiền lương nắm chắc trong bàn tay, còn có lấy đồ phúc lợi, mà bây giờ còn có nhà ăn tự phục vụ cho tất cả mọi người vào mỗi buổi trưa.
Cuộc sống này của bọn họ so với công nhân trong thành cũng không kém, không chỉ thế đến đãi ngộ tính ra thật sự thì tốt hơn.
Hết thảy những thứ này đều thật ra là may mà có Tống Sở, trong lòng mọi người đều cảm kích cô.
Tống Sở còn để cho anh hai Tống tự làm ra một ít cho mình, cơm nước xong mang nó ra chuồng bò.
Có thể ăn được thịt ngỗng kho, anh hai Tống cũng ra sức làm, ăn xong lập tức xách giỏ đi ra chuồng bò.
Các ông cụ của chuồng bò tụ tập lại với nhau, ai cũng ăn với nụ cười trên môi.
“Đứa nhỏ Sở Sở này thật có lòng, bây giờ có chút đồ ăn ngon gì, cũng đưa đến nơi này của chúng ta.”
“Còn vô cùng tài giỏi, tôi nghe được chuyện con bé làm thế nào đi trao đổi lấy được hai chục ngàn đồng, cảm thấy đầu óc cô bé này quá nhạy bén quá thông minh.”
“Nói nhảm, đây chính là học trò của tôi đó, còn có thể không thông minh sao?” Ông Lộ kiêu ngạo không ngớt.
Ông Ngụy cũng như ông Hoài dỗ dành cười nói: “Đúng, học trò của chúng ta đúng là thông minh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận