Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 555. Chuyện này quá không bình thường! 1

Lời của Tống Sở tương đối nghiêm trọng, nhưng Lê Hồng Liên lại không để ở trong lòng.
Làm sao có thể để người phụ nữ chanh chua nói cái gì thì là cái đó? Cô ta không thừa nhận là được.
Nếu như có thể tùy ý chỉ bậy, vậy cô ta cũng sẽ cắn ngược một cái.
Hơn nữa cô ta cũng không cho rằng Tống Sở có năng lực dùng lý do này để tố cáo cô ta, những người ở đây không thể nào chỉ vì vài câu nói mà bắt cô ta được.
"Cô mới là đặc vụ của địch và gián điệp, tôi chẳng qua chỉ là tới đưa con trai về thủ đô mà thôi, cô đừng mơ hắt nước bẩn lên người tôi." Cô ta hừ lạnh một tiếng.
Sau đó quay đầu thu lại vẻ cao ngạo trên gương mặt, nói với hai công an: "Tôi còn muốn tố cáo cô ấy giam con trai tôi không thả, còn dạy hư con trai tôi nữa."
Hai công an đối mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tin người nào mới phải.
Về phần đặc vụ của địch hay gián điệp, bọn họ cũng nghĩ là Tống Sở tùy tiện nói ra.
Một công an trong số đó chỉ Cố Cẩn, hỏi Lê Hồng Liên: "Nó là con trai cô?"
Ở đây chỉ có một đứa bé là nó thôi, cho nên mới hỏi như vậy.
Lê Hồng Liên gật đầu: "Không sai, nó chính là con trai tôi."
Cố Cẩn kéo tay của Tống Bình, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng, vành mắt lại phiếm hồng lắc đầu, "Cháu không biết bà ta, bà ta không phải mẹ cháu."
"Bọn họ tới đây muốn cướp cháu đi, cháu cũng không biết tại sao." Thằng bé đương nhiên là biết phải đứng về phía nào.
Lê Hồng Liên sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Cẩn vậy mà lại trợn mắt nói dối trước mặt công an.
"Cố Cẩn, con đúng là càng ngày càng hư hỏng, ngay cả người mẹ này cũng không nhận." Nếu như không phải ở đây còn có mấy người nữa, cô ta cũng đã không nhịn được mà muốn đi tới đánh thằng nhóc bạch nhãn lang này rồi.
Dù nói thế nào đi nữa cô ta cũng đã nuôi nó tới lúc mấy tuổi, nó có thể đối xử với cô ta như vậy sao?
Lúc này, cô ta cố ý quên đi, trước đây sở dĩ muốn dẫn theo Cố Cẩn đi lập gia đình hoàn toàn là bởi vì nhà họ Cố sẽ đưa tiền và vàng cho cô ta.
Cố Cẩn nhìn thẳng cô ta, "Tôi không biết bà."
"..." Gương mặt Lê Hồng Liên trắng bệch.
Tống Sở nhìn hai công an rồi nói: "Cố Cẩn là cháu của bạn trai tôi, vẫn sống chung với chúng tôi, còn đang học tiểu học ở tỉnh, trước đây sống chung với chúng tôi ở huyện Nam, không quen biết với người phụ nữ này."
"Cho nên những lời cô ta nói đều là dối trá, tới đây cưỡng chế dẫn đứa bé đi nhất định là vì có mục đích không thể cho người ta biết."
Sau đó lại nói với hai người Mạnh Vũ: "Cho nên tôi hoài nghi cô ta muốn tới nhà tôi cướp Tiểu Cẩn đi, sau đó dùng các loại đe dọa dụ dỗ, muốn đánh cắp thành quả thí nghiệm của tôi."
"Rất có thể cô ta là đặc vụ của địch hoặc gián điệp, tôi nghĩ mọi người tốt nhất là bắt cô ta lại thẩm vấn, bằng không một khi thành quả bị tiết lộ ra ngoài, bị nước ngoài đăng ký độc quyền trước một bước, hạng mục của chúng tôi sẽ cho không người khác."
Lời của Tống Sở tương đối nghiêm trọng, tuy rằng lý do này nghe cũng không có sức thuyết phục nhiều lắm, nhưng ai bảo cô đúng lúc có thành quả thí nghiệm, còn thu hút sự coi trọng của bên trên.
Hiện tại mặc kệ hai người Mạnh Vũ có tin lời của cô hay không, thế nhưng cần thẩm vấn là điều chắc chắn, niên đại này đối xử với đặc vụ hoặc gián điệp vô cùng nghiêm trọng.
Lê Hồng Liên khinh thường cười xuy một tiếng: "Cô cho mình là người thế nào chứ? Còn bảo tôi muốn đánh cắp thành quả của cô, buồn cười."
Cô ta mới không tin lời Tống Sở nói, thực đúng là vô căn cứ, một thôn cô mà thôi, có thể nghiên cứu ra thành quả gì chứ?
Nhưng lúc này, hai người Mạnh Vũ lại bước nhanh tới, lấy ra giấy chứng nhận.
Nhìn Lê Hồng Liên nghiêm nghị nói: "Chúng tôi là bộ phận đặc biệt, bây giờ hoài nghi cô cấu kết với đặc vụ hoặc là phần tử nước ngoài, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận