Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 186. Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo 2

Bà ấy đang nghĩ phải làm sao mới có thể gặp được con gái, Đường Phụng bỗng nhảy ra, chỉ vào bà Lý mắng: “Tôi khinh, con dâu nhà ai mà cùng con dâu khác về nhà mẹ đẻ, còn ở lại không về, mụ già chết tiệc này lừa ai hả.”
“Nhà họ Lý các người làm chuyện thất đức, chúng tôi đã biết hết rồi, mau giao cháu tôi ra, nếu không bà già này cứ phải lật nhà ông Lý các người lên mới được.” Bà chống hông hừ lạnh.
Bà Lý thấy dáng vẻ hung dữ của bà, có chút khiếp sợ né tránh nói: “Chuyện, chuyện thất đức gì, tôi không biết bà đang nói gì.”
“Bà đây là muốn bà già này nói ra chuyện con trai bà hư hỏng trước mặt mọi người?” Hôm nay Đường Phụng đến để đánh nhau, cho nên bỗng chốc cố tình bóc trần ra.
Tính tình bà Lý không phải đanh đá, lại cộng thêm chột dạ, nghe thấy lời này tức khắc không biết phải phản bác thế nào.
Dáng dấp con trai cả của bà ta khôi ngô, cao lớn, lập tức đứng ra: “Nói bậy gì đó?”
Sau đó ánh mắt đầy hung dữ trừng mắt nhìn Đường Phụng cảnh cáo: “Các người đừng nói lung tung, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Tống Sở cười khẩy: “Các người đây chính là có tật giật mình nhỉ, anh muốn không khách sáo thế nào, cứ việc đến là được.”
Cô cũng chẳng muốn nói nhảm với người nhà họ Lý nữa, bước nhanh đến cổng lớn, một chân đá văng cổng, đến nỗi có một cánh còn bị đá hỏng mà rớt xuống đất.
Thấy cô muốn vào, anh cả Lý nghĩ thầm hỏng rồi, lập tức tiến lên muốn chặn lại.
Nhưng bị Tống Sở trở tay nhẹ nhàng đặt lên đất: “Anh tư, trông chừng người nhà họ Lý, em vào tìm chị họ.”
Lúc trước anh tư Tống cũng là tay đánh nhau cừ khôi, tiến lên giữ lấy anh cả Tống ngay: “Được, em đi đi.”
Đám người bà Lý thấy thế, không nhịn được cũng muốn xông vào sân ngăn cản.
Nhưng bị Đường Phụng dẫn người chặn lại: “Vào gì mà vào, đợi chúng tôi tìm thấy người rồi nói.”
Bà Lý thấy không xông qua được, thoáng cái ngồi trên đất khóc ầm lên: “Nhà ông Tống thôn Hạ Bá ức hiếp người, đây là nhà họ Lý chúng tôi, sao các người có thể không nói lý lẽ như vậy chứ.”
“Người đâu! Nhà ông Tống của thôn Hạ Bá ức hiếp người.” Con dâu bà ta cũng lập tức hét ầm lên.
Xưa nay tinh thần của dân thôn Thượng Bá có chút dũng cảm, người xem náo nhiệt thấy đám người Đường Phụng hung hãn như vậy, lập tức bỏ việc.
“Làm gì vậy? Thôn Thượng Bá chúng tôi không phải nơi các người ngang ngược, mau tránh ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Một tốp người tức khắc xông lên.
Đường Phụng mới không sợ bọn họ, trực tiếp xắn tay áo tràn đầy ngang ngược quát to: “Làm sao, chẳng lẽ thôn Thượng Bá các người là hang thổ phỉ à, hở ra là không khách sáo, các người đến đây, xem bà già này có sợ hay không.”
Những người phụ nữ trong thôn đi theo cũng xắn tay áo lên mắng chửi.
“Người thôn Thượng Bá các người, ức hiếp người thôn Hạ Bá chúng tôi, các người còn có lý?”
“Đúng đó, ông không cần khách sáo gì hết, đến đây, xem bà già này cào rách mặt ông.”
“Xem ra không chỉ là người nhà ông Lý không biết xấu hổ, mà thôn Thượng Bá các người cũng đều là kẻ xấu xa, ức hiếp người thôn chúng tôi. Còn hung dữ như vậy, sao mặt các người lớn như vậy chứ?”
Mười mấy người phụ nữ nói rồi xông lên thôn Thượng Bá vừa mắng vừa giơ tay lên đánh, nhìn qua càng hung dữ càng chua ngoa dũng cảm.
Đám người Đường Khánh cũng xô đẩy những người đàn ông qua đây lo chuyện bao đồng của thôn Thượng Bá, làm một thái độ dũng cảm nếu không phục thì đánh nhau.
Bên kia, Tống Sở vào sân gọi to lên, nghe thấy một căn phòng truyền đến tiếng trả lời yếu ớt.
Cô nhanh chân đi qua, thấy cửa phòng đã khóa, trực tiếp đạp văng cửa rồi đi vào.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nháy mắt hai mắt cô sắc lạnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận