Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 582. Bây giờ đứng trước một vấn đề khó khăn lớn 1

Cố Diên nhìn ra ý của Tống Bình, trong lòng anh ta càng sinh ra một loại hạnh phúc không nói được.
Dùng tiền hay gì đó báo đáp thì quá tầm thường rồi, cũng sợ đối phương hiểu lầm.
Anh ta ghi nhớ lòng tốt của Tống Bình với con trai vào trong lòng, anh ta sắp điều đến tỉnh Hồ Nam làm việc, sau đó định cũng quan tâm cô ấy nhiều để báo đáp.
“Bất luận thế nào, dù sao cũng phải cảm ơn cô.”
“Cẩn rất thích cô, sau này chúng ta có thể qua lại nhiều hơn.” Anh ta nói.
Dù sao Tống Sở cũng là em dâu của anh ta, qua lại nhiều cũng không có gì, anh ta sẽ cùng chăm sóc.
Tống Bình ở bên cạnh Tống Sở khoảng thời gian dài như vậy, xử sự cũng trở nên khá độ lượng và sạch sẽ gọn gàng.
Cô ấy không nỡ rời xa Cẩn, nhưng cha người ta đã đến bên này làm việc, dĩ nhiên không thể cho cô ấy giữ hộ.
“Được, lúc anh bận việc, cũng có thể đưa Cẩn đến chỗ tôi.” Có thể qua lại nhiều là quá tốt rồi, cô ấy có thể thỉnh thoảng đón Cẩn đến, nấu đồ ăn ngon cho thằng bé.
Cố Diên cũng không từ chối, bây giờ trong số người chăm sóc Cẩn, anh ta rất tín nhiệm Tống Bình.
Lần này anh ta được điều qua muốn thành thục và ổn định công việc, giai đoạn đầu có thể sẽ khá bận rộn, Tống Sở có thể tiếp tục giúp anh ta chăm sóc Cố Cẩn thì càng tốt.
Thật ra anh ta cũng không phải là muốn làm phiền Tống Bình nữa, cũng định tìm một bảo mẫu đến nhà giúp đỡ làm việc nhà, nhưng anh ta cảm thấy con trai sẽ thích đến chỗ Tống Bình hơn.
Con trai đã có lúc sống không tốt, cho nên bây giờ anh ta chỉ hy vọng gắng sức thỏa mãn làm cho con trai vui vẻ.
Đương nhiên, anh ta cũng là nhìn ra Tống Bình rất bằng lòng chăm hộ Cẩn, vui vẻ từ tận đáy lòng, có thể cũng như cô ấy, giữa cô ấy và Cẩn là làm bạn với nhau, nếu không anh ta cũng ngại lại làm phiền, quấy rầy cô ấy nữa.
Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ.
Nhìn đồng hồ cũng muộn rồi, Cố Diên đứng dậy rời khỏi.
Mấy ngày kế tiếp đều đi qua, mỗi lần đều sẽ mang không ít đồ đạc, có thịt và rau cải, trái cây, có lúc là đồ ăn vặt.
Mỗi khi anh ta dẫn Cố Cẩn ra ngoài chơi, khi về sẽ ăn cơm ở nhà.
Sắp đến giờ, anh ta đặt vé tàu hỏa dẫn Cố Cẩn lên thủ đô.
Lúc xa nhau, Cố Cẩn vô cùng không nhờ Tống Bình và Tống Sở đến tiễn đưa.
Thằng bé ôm Tống Bình ngồi chồm hổm, vành mắt đỏ hoe: “Dì Bình Bình, dì đợi cháu về.”
Trong khoảng thời gian dài như vậy, Tống Bình cũng là lần đầu chia xa Cố Cẩn, vành mắt cô ấy cũng đỏ hoe, chịu đựng nước mắt muốn rơi, xoa đầu thằng bé.
“Được, dì đợi Cẩn về, sau đó sẽ nấu món ngon cho cháu.”
“Dì Bình Bình là tốt nhất!” Thằng bé cọ vào bả vai Tống Bình, con ngươi đang rũ xuống lóe lên, thằng bé muốn để cô ấy làm mẹ.
Tạm biệt Tống Bình xong, Cố Cẩn lại ôm Tống Bình ngồi xổm xuống: “Dì Sở Sở, cháu sẽ đi thăm chú giúp dì, chú ấy nhất định nhớ dì rồi.”
Tống Sở vốn cũng bị cảm xúc chia xa của hai người làm cho có chút khó chịu, sau khi nghe thấy lời này thì khẽ cười thành tiếng, nựng mặt thằng bé: “Đứa trẻ thông minh.”
Thằng nhóc này không chỉ có chỉ số IQ cao, chỉ số EQ còn rất cao, hơn nữa càng ngày càng nham hiểm.
Tàu hỏa sắp rời bến, lúc này Cố Diên mới chia tay Tống Bình, sau đó bế Cố Cẩn rời khỏi.
Đợi tàu hỏa rời đi, hai người Tống Bình mới rời khỏi.
Khoảng thời gian kế tiếp, Tống Sở vẫn đến sở nghiên cứu làm việc, thuốc hạ sốt đã cải tiến hơn nửa trên nền tảng thiết bị dụng cụ hiện có.
Thoáng một cái đã đến tháng ba, Cố Diên dẫn Cố Cẩn về nhận chức.
Bởi vì chức vụ rất cao, quản lý phát triển của tỉnh Hồ Nam, đơn vị phân cho anh ta một buồng trong có một phòng khách và hai phòng ngủ, anh ta dẫn Cố Cẩn vào ở.
Vừa tiếp nhận công việc này, cho nên anh ta cũng thật sự rất bận rộn, tìm bảo mẫu đến giúp làm việc nhà và cơm nước.
Sau đó Cố Cẩn để lại một tờ giấy rồi tự mình chạy đến chỗ Tống Bình và Tống Sở bên này, thằng bé đã quyết định, phải cố gắng để dì Bình Bình làm mẹ thằng bé.
Vậy phải để cho dì Bình Bình và cha thằng bé liên hệ nhiều, thằng bé chính là sợi dây gắn bó đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận