Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 533. Cho bọn họ tức chết luôn 1

Mọi người vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Mọi người muốn đi ăn cái gì trước hay là dẫn mọi người tới nơi ở trước?" Tần Thu Lan vấn.
Tống Sở trả lời: "Chúng tôi đã ăn ở khách sạn rồi, cứ đi thẳng tới chỗ ở là được."
Sau đó đi tới bãi đỗ xe, lên xe của Cố Việt.
Tần Thu Lan chỉ phương hướng, khoảng chừng hơn mười phút sau, chiếc xe chạy tới một khoảng đất trống ở đầu hẻm.
Ngõ nhỏ cũng không phải là rất rộng, cho nên không thể lái xe vào được, hoàn cảnh xung quanh ngược lại rất sạch sẽ thoải mái.
Tần Thu Lan dẫn mọi người xuống xe rồi đi vào con ngõ nhỏ, khoảng chừng ba phút thì dừng trước một cánh cửa, lấy chìa khóa ra rồi mở cửa.
"Đây vốn dĩ là căn nhà của họ hàng mẹ tôi, gần đây hai ông bà được con trai đón đi ở chung, căn nhà này bèn bỏ trống, tôi bèn bảo ông bà ấy cho thuê."
Cô ấy vừa đi vừa giới thiệu, "Đồ dùng gì cũng có, chỉ cần mua chén đũa và đồ dùng hàng ngày là có thể vào ở."
Tống Sở nhìn trong sân có một cây hồng, bốn phía trồng một ít hoa, tận cùng bên trong còn có một giàn nho, mùa hè có thể hóng mát.
Tuy rằng sân không rộng lắm, nhưng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Có một phòng khách, một phòng bếp, bốn gian phòng, còn có một buồng vệ sinh riêng, còn có một nơi tắm rửa, nơi đây khá thuận tiện.
"Cô gái nhỏ Tần, ở đây rất tuyệt, cảm ơn cô!" Tống Sở dạo qua một vòng, phát hiện nơi đây còn vượt qua kỳ vọng của cô, phía ngoài đầu hẻm vừa vặn còn có thể xe đỗ, Tần Thu Lan nhất định đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được giúp cô.
Tần Thu Lan cười liếc mắt nhìn cô, "Giữa bạn bè mà còn cần phải nói những lời này sao?"
"Chỉ là bởi vì khu vực và hoàn cảnh nơi này rất tuyệt, cho nên tiền thuê cũng sẽ đắt hơn so với căn phòng ở gần nhà máy máy móc." Cô ấy lại nói.
Vốn dĩ người của gia đình này không muốn cho thuê, cô ấy phải khuyên bảo mãi mới thành công, cho nên không mặc cả về vấn đề tiền thuê được.
Đương nhiên, phương diện tiền thuê cô ấy cũng đã sớm hỏi qua Tống Sở, đối phương đồng ý cô ấy mới quyết định thuê.
Tống Sở không thèm để ý cười nói: "Có thể thuê được căn nhà tốt thế này, cái giá này thật sự không cao đâu, chúng tôi rất vui, vẫn là cô có mắt nhìn, giúp chúng tôi tìm thấy căn nhà tốt thế này."
Cô nhìn ra được học thần Cố, chị Bình và Tiểu Cẩn đều rất thích nơi đây.
Tiền thuê nơi này cao hơn căn nhà ở xung quanh, nhưng cô cảm thấy hoàn toàn đáng giá.
"Mọi người thích là tốt rồi, nhà của tôi cách đây cũng không xa, đến lúc đó cứ tìm tôi chơi là được ấy mà." Tần Thu Lan được Tống Sở khen nên vô cùng vui vẻ.
Có thể giúp đỡ bạn bè, cô ấy đương nhiên là vui mừng, đặc biệt là nhận được sự tán thưởng và khích lệ từ đối phương sẽ khiến cô ấy cảm thấy được tôn trọng, nỗ lực của mình là đáng giá.
Trước đây cô ấy cũng có một người bạn, người bạn kia thường xuyên nhờ cô ấy giúp đỡ, sau đó lại chẳng nhớ tới ơn của cô ấy, thậm chí còn ghét bỏ oán giận ngay trước mặt cô ấy.
Sau lưng còn nói xấu cô với những người khác, nào là kiêu ngạo các kiểu, cô bèn tuyệt giao với người kia luôn.
Vẫn là ở chung với Tống Sở rất thoải mái, hơn nữa cô ấy cũng thật sự quan tâm đối phương.
Ví dụ như Tống Sở có việc nhờ cô ấy giúp đỡ, cô ấy tuyệt đối sẽ không từ chối, phải làm cho thỏa đáng.
Hiện tại cô ấy vẫn chưa từng nhờ Tống Sở giúp đỡ, nhưng mà Tống Sở có đồ ngon thì đều nhớ chia cho cô ấy một phần.
Những chiếc áo lông dài vừa ngắn ba màu sắc khác nhau được gửi bưu điện tới cho cô ấy, còn có thảm điện, đi tới tỉnh Quảng cũng mang về cae đống đặc sản cho cô ấy.
Điều này nói rõ người bạn tốt Tống Sở này lúc nào cũng nhớ tới mình, những thứ đem tặng đều là một phần tâm ý khiến cô ấy cảm thấy rất tri kỉ và ấm áp, còn có một loại vui vẻ khi được bạn tốt xem trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận