Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 473. Người phụ nữ này là ma quỷ à… 1

Tống Sở dựa theo cách mở trong trí mở để đóng văn kiện lại như lúc ban đầu, hai sợi tóc kia cũng được bỏ vào đó theo trật tự vị trí lúc chưa mở.
Tiếp tục bỏ vào trong không gian, tìm cơ hội chuyển đi.
Làm xong chuyện này, hai người đều cảm thấy buông lỏng rất nhiều, lúc Cố Việt đi tụ họp với đám Hoắc Khải, Tống Sở lại đi tới nhà của cha mẹ cô.
Trên đường đi, cô phát hiện có người theo dõi.
Cô dẫn người kia đi loanh quanh một vòng, thay đổi tuyến đường không tới chỗ cha mẹ nữa mà tới nhà của đại ca Hồ.
Cô có thể xác định người theo dõi không phải là do Hoắc Khải và Nghiêm Phi phái tới, chỉ có một khả năng, Nghiêm Vũ phái tới.
Chỗ ở của đại ca Hồ khá vắng vẻ, cô đi vào đảo một vòng rồi đi ra, quả nhiên bị vài người chặn ở trong ngõ hẻm hẻo lánh.
"Mỹ nữ, em muốn đi đâu vậy?" Một người đàn ông trong đám người nhìn qua có vẻ rất lưu manh chủ động tiến tới, nhìn chằm chằm Tống Sở.
Trước đây lúc nhận việc làm ăn này, bọn họ còn sợ đối phương quá xấu, rất khó hạ thủ.
Nhưng nay sau khi theo dõi thành công mới phát hiện, đối tượng sắp ra tay này thật sự quá xinh đẹp, không trả tiền bọn họ cũng đồng ý làm chứ đừng nói còn được trả vài trăm tệ nữa.
Tống Sở quét mắt nhìn đám người, ánh mắt rơi xuống người đàn ông đang đứng ở cuối cùng.
Vẻ mặt cô không cảm xúc, nhưng trong lòng lại hoảng sợ, đây chẳng phải là người đã truy sát nghiêm phi lần đó hay sao?
Lá gan thật đúng là lớn, vậy mà lại dám ra đây hoạt động.
"Cút ngay!" Cô mặt lạnh, trong lòng suy nghĩ, xem ra hôm nay vận khí không tệ lắm, bắt được một con cá lớn.
"Chà chà, rất đanh đá đấy!" Tên còn lại cười tiến lên muốn bắt lấy Tống Sở, "Anh đây không cút đấy."
"Em gái theo tụi anh chơi đùa một lát đi, đảm bảo em sẽ thoải mái." Tiếp đó ngoại trừ tên lão đại kia ra, bốn người khác đều tiến tới vây quanh. Tống Sở
Tống Sở nhíu mày, lạnh lùng nói: "Các người nhất định muốn vui đùa à?"
"Ha ha, đương nhiên là muốn chơi, xem ra em gái đây cũng có hứng thú đấy nhỉ!" Tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh kia nói xong thì giơ tay định sờ lên mặt Tống Sở.
"A!" Tiếp đó bèn vang lên một tiếng hét thảm thiết, cánh tay đang vươn tới của anh ta đã bị Tống Sở trực tiếp bẻ gãy.
Ba người khác còn chưa phản ứng kịp, đã bị Tống Sở dùng tốc độ nhanh nhất đấm một quyền nằm rạp trên mặt đất.
Tên lão đại kia thấy thế co rụt con ngươi gương mặt khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới một cô gái mảnh mai như Tống Sở lại có thân thủ tốt như vậy.
Sắc mặt anh ta thay đổi, nhanh chóng sờ soạng bên hông, định lấy dúng ra.
Mới vừa lấy ra xong, chỉ thấy một bóng người đạp lên bức tường bên cạnh rồi đá về phía này.
Còn chưa mở được súng, tay anh ta đã bị Tống Sở đá trúng, cây súng trong tay cũng văng ra ngoài.
Cơ thể Tống Sở vô cùng linh hoạt nhảy lên, thoáng chốc đã đoạt được súng trước, sau đó trực tiếp chỉ vào đầu của người đàn ông.
"Đừng nhúc nhích, bằng không tôi sẽ bắn nát đầu anh." Tay Tống Sở đặt trên cò súng.
Ở mạt thế cô là cao thủ dùng súng, tuy rằng thứ đồ chơi trên tay này quá xa lạ, nhưng cũng biết dùng như thế nào.
Sắc mặt người đàn ông tái mét, giơ hai tay lên, "Đồng chí, tôi là người của cục công an, cô chớ làm loạn."
Anh ta thực sự bị giật mình, người phụ nữ này không chỉ có thân thủ tốt, hơn nữa còn biết dùng súng.
Rốt cuộc bọn họ đã gặp phải người thế nào? Lẽ nào người phụ nữ cũng có thân phận khác
Tống Sở cười ra tiếng: "Anh cho tôi là kẻ ngốc à? Đám người các anh mà cũng xứng?"
"Muốn đùa giỡn lưu manh với tôi, cũng không đi tiểu một bãi rồi nhìn vẻ mặt xấu xí của mình trước, còn dám nói dối để lừa tôi, tên chó chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận