Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 869. Não của cậu đã lớn thế nào vậy? 2

Tống Sở nghĩ một chút rồi nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi, các cậu cứ làm cho công ty dệt lớn manh, tích lũy đủ vốn để mở rồi hẵng làm.”
“Gần đây mình cũng không có thời gian nghiên cứu hóa mỹ phẩm, đợi năm sau đi.” Chuyện năm nay cô phải làm vẫn còn nhiều.
Phỉ Đình cười nói: “Không sao, mình chỉ hỏi chút thôi, chúng ta không cần vội.”
“Bây giờ cậu nổi tiếng, có không ít người ngưỡng mộ bọn mình nữa.” Cô ấy lại nói.
Hội sở của anh trai cô sắp xây dựng xong kì kinh doanh đầu tiên, khiến rất nhiều người xem trọng. Công ty dệt của mấy cô rất thành công, thêm việc xưởng thiết bị điện của anh tư Tống vô cùng nổi, biệt danh “bàn tay vàng” của Tống Sở cũng lưu truyền.
Hiện tại không ít người đều tìm đến Tống Sở nhờ giúp đỡ, xem xem có thể chỉ điểm một dự án để làm không.
Tống Sở dở khóc dở cười: “Kệ bọn họ đi.”
Nhiều khi, nổi tiếng cũng không phải chuyện xấu.
Mấy người ngồi lại nói chuyện cùng nhau.
“Xưởng dệt tuyển nhân viên thời vụ sao? Ý mình là kiểu làm trong kì nghỉ thôi ấy.”
Tống Sở nói chuyện với bọn họ nhưng lại nhớ đến chuyện này.
Trước đây cô từng nhắc, muốn để mấy người tham gia vào chuyện náo loạn ở trường được giáo dục lại, để bọn họ hối hận vì đã đi gây sự lung tung.
Đỗ Đồng là người chuyên quản lý chuyện công nhân: “Công nhân thời vụ gì cơ, ý cậu là giống như làm thêm ấy hả?”
Tống Sở gật đầu: “Đúng thế, ví dụ như cuối tuần hoặc kì nghỉ, để cho học sinh đi làm, trả tiền theo ngày hoặc là theo thời gian làm.”
“Ngành dệt cũng cần không ngừng cải tiến cái mới, ví dụ như nhuộm những màu mới, để cho màu sắc phòng phú, hoa văn nhiều vân vân. Những thứ đó có thể làm mẫu rồi để học sinh, sinh viên giúp đỡ.”
“Vừa hay sau này có kinh nghiệm chuyên môn, sau khi học xong đại học có thể vào công ty làm.”
“Thực ra còn có thể thỉnh thoảng tổ chức vài hoạt động, ví dụ như cuối tuần thuê một địa điểm trước cửa trung tâm mua sắm, dựng một cái lều, lấy những thứ tiêu thụ không quá tốt, hoặc là nhuộm có vấn đề nhưng chất lượng vẫn đạt chuẩn, bày ra đoán mà bán.”
“Cao hơn tiền vốn là được, một cái không cần kiếm nhiều. Đầu tiên cũng là xử lý hàng lỗi hoặc là hàng khó bán, thực sự lợi nhuận nhỏ nhưng lợi nhuận quay vòng cũng không ít, hai là cũng có thể làm quảng cáo cho chúng ta.”
“Để cho nhân viên của công ty đi làm thì lại tốn thời gian, hơn nữa cũng không có lợi, dẫu sao không phải ngày nào cũng có.”
Vậy thì chúng ta sẽ tuyển sinh viên đại học làm bán thời gian, cuối tuần hoặc kỳ nghỉ tổ chức, để họ phát tờ rơi và bán hàng.”
Những chiêu trò kinh doanh này về sau không còn mới mẻ gì nữa, nhưng đối với hiện tại thì vẫn chưa có người sử dụng.
Nghe Tống Sở nói vậy, ánh mắt mấy người sáng lên.
Trước đây còn đang nghĩ, những sản phẩm lỗi và khó bán thì phải xử lý thế nào, bọn họ cũng nghĩ đến việc giảm giá để bán, nhưng để trong cửa hàng thì hiệu quả tiêu thụ rất bình thường.
Nếu như giống như Tống Sở nói, cuối tuần thuê một địa điểm để khuyến mãi, cho dù hàng có lỗi, nhưng chất lượng sản phẩm không có vấn đề, giá thành thấp, vậy thì chắc chắn là không lo chuyện ế.
Quảng trường bên ngoài trung tâm mua sắm, lưu lượng người qua lại cũng khá lớn, chỉ cần có người mua thì chắc chắn sẽ có người mua theo, thêm cả việc giá thực sự rẻ thì khả năng tiêu thụ không hề kém.
Phỉ Đình nhìn Tống Sở rồi cười nói: “Não của cậu đã lớn thế nào vậy? Sao cái gì cũng nghĩ ra được vậy.”
Người ta không chỉ giỏi trong lĩnh vực khoa học, đàm phán đối ngoại cũng giỏi, còn có bàn tay vàng. Hiện tại đến cả thủ đoạn kinh doanh cũng không phải hạng tầm phào, Tống Sở còn có gì mà không biết nữa không?”
“Đúng vậy, não cậu có ích chết đi được, may mà chúng mình sớm đã kéo cậu lên cùng thuyền, nếu không thì hối hận chết mất.” Hiện tại bọn họ đang vui mừng vì trước kia đã kéo Tống Sở cùng hợp tác.
Tống Sở cười nói: “Được rồi, các cậu đừng khen minh nữa, đến lúc đó cho mình danh sách làm bán thời gian nhiều một chút mới thực tế.”
“Cái này không dễ đâu, danh sách làm bán thời gian bên này cho cậu dùng trước, không đủ thì bọn tớ tuyển thêm.” Mấy người đều vui vẻ giữ mặt mũi cho Tống Sở.
Tống Sở gật đầu: “Được, vậy là thống nhất nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận