Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 502. Cô không chiều theo bọn họ 2

Anh ta làm việc ở bộ đối ngoại, từng gặp qua không ít người thích tâng bốc chân thối của người nước ngoài, chỉ cần đối phương có thể hạ thấp mình để hợp tác, liền vui mừng và đắc ý như nhặt được tiền.
Nhưng vốn không biết, chính vì cách làm bất giác biểu hiện thấp hơn một đoạn này, trái lại giao quyền khống chế, làm chủ cho đối phương.
Cũng làm cho những người nước ngoài kia ánh mắt ai nấy đều nhìn trên đầu khi ở trước mặt bọn họ, mang bộ dạng nghênh ngang kiêu ngạo hơn hẳn.
Từ trước đến nay anh ta không cảm thấy bọn họ kém chỗ nào, hôm nay Tống Sở người tới tôi đi, tác phong không chút nhượng bộ nào, khiến anh ta cảm thấy vô cùng có phong cách.
Nếu đổi thành gian hàng khác, trước mắt tám chín phần mười đã bị đối phương dắt mũi đi, để bàn bạc hợp tác thành công mà không biết phải nhường bao nhiêu lợi ích.
An Húc cũng nghe chuyện này: “Sở Sở uy vũ, tôi cảm thấy cô làm rất tốt!”
Tống Sở cười rồi bưng ly sứ lên: “Lấy nước thay rượu kính các người một ly, cảm ơn mọi người tín nhiệm.”
Mấy người cũng cười rồi cụng ly với cô, Nghiêm Phi luôn rũ mắt nghe theo, sợ ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười tự tin, phấn chấn của Tống Sở, nhìn thấy sức hấp dẫn chỉ cô có đó, sẽ không kiềm chế được bản thân.
Buổi tối ở thời đại này không có thứ tiêu khiển gì, ăn cơm xong đã giải tán.
Ngày thứ hai, tinh thần Tống Sở sáng láng tiếp tục tham gia triển lãm, không ít người trong huyện thì mất ngủ.
Kế tiếp người xem triển lãm càng ngày càng đông, gian hàng của Tống Sở bọn họ bày biện khá đặc biệt, cho nên mỗi người đi vào căn bản sẽ bị thu hút ánh mắt trước.
Hơn nữa trên gian hàng nhà máy gia công thực phẩm, luôn luôn truyền đến mùi thịt nồng nặc, thu hút rất nhiều người xem triển lãm nếm thử, mỗi lần đều là náo nhiệt nhất, mỗi lần đều là một phong cảnh.
Rất nhanh đã qua ngày thứ năm, thương nhân nước ngoài bên này vẫn chưa ký cái nào, Tống Sở lấy mười mấy đơn lớn trong nước trước.
Đơn áo lông và thực phẩm chín là nhiều nhất, thảm điện cũng có ba đơn lớn.
Còn có hai nhà máy thực phẩm lớn nhìn trúng máy đóng gói chân không, sau khi đem thực phẩm chín của bọn họ đến đóng gói thử, phát hiện rất tốt, thế là đã đặt hàng.
Về sau cũng có thương nhân nước ngoài có hứng thú với máy đóng gói chân không, nhưng đều có vấn đề như nhau, ép giá kịch liệt, hoặc đưa ra điều kiến tương đối hà khắc.
Với lại đa số đều chỉ muốn mua kỹ thuật, không muốn mua máy móc.
Sau khi bị Tống Sở từ chối, sẽ đưa ra một số yêu cầu, ví dụ như nếu máy móc xảy ra vấn đề, cần người của nhà máy cơ giới sửa chữa miễn phí trước, hoặc cung cấp bản vẽ cấu tạo bên trong máy móc, bị hỏng thì tự bọn họ sửa.
Dĩ nhiên Tống Sở sẽ không đồng ý với điều kiện và yêu cầu này, cung cấp bản vẽ cấu tạo bên trong, vậy chẳng phải để cho bọn họ trộm kỹ thuật rồi.
Còn sửa chữa miễn phí trước càng vớ vẩn, lúc trước cô từng xem một bộ phim thời đại, khi đó xí nghiệp trong nước đã mua không ít máy dệt vải, nhưng xảy ra vấn đề, còn phải bỏ tiền mời nhân viên kỹ thuật của thương nhân nước ngoài qua sửa chữa, bao xe đi, ăn ở, còn không cho phép người bên cạnh xem.
Dựa vào đâu bọn họ mua, họ phải sửa miễn phí, cô không chiều theo bọn họ.
Tống Sở luôn kiêu ngạo như vậy, thà hợp tác buôn bán xuất khẩu không thành công, cũng kiên quyết.
Tiếp đó có một số người không hiểu, ào ào đến quầy hàng của Tống Sở bọn họ khuyên đủ thứ, bảo cô đừng cứng nhắc như vậy, lúc nên mềm thì phải mềm, nếu không mối làm ăn xuất khẩu vốn có hy vọng như vậy, thất bại hoàn toàn thì đáng tiếc biết bao.
Nhưng chẳng những Tống Sở không buông lỏng, trái lại còn làm đủ loại tẩy não với bọn họ, nói chung là dựa vào cái gì chúng ta phải xin bán đồ cho bọn họ, mà bọn họ không thể đến cầu xin chúng ta bán?
Vốn dĩ chính là đồ của chúng ta tốt, tại sao phải hạ thấp mình đi thỏa hiệp.
Cái gì cũng có thể vứt, nhưng không thể vứt bỏ kiên quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận