Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 276. Cô cũng không đơn giản 2

Xưởng trưởng La cũng nghe ra được ý của Thịnh Thanh Dương, thật ra thì ông ấy cũng không muốn chiếm đoạt, chuyện này quá vô vị.
Tất nhiên, nếu như không có tầng quan hệ với huyện phó Thịnh này và điểm tựa nặng như vậy, xưởng của bọn họ có thể nói chuyện hợp tác với Tống Sở, sẽ chiếm địa vị chủ đạo, chứ không phải là bị động giống như bây giờ.
"Việc này thì một mình tôi không thể quyết định được. Phải trở về xưởng tổ chức một buổi hội nghị mới có thể chắc chắn được."
Xưởng trưởng La nhìn Tống Sở: "Nhưng mà yêu cầu đầu tiên của cô, người trong xưởng của chúng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý."
Địa điểm sản xuất, máy móc và công nhân tất cả đều là của bọn họ, cứ chi mười phần trăm lợi nhuận ra ngoài, thì dù ông ấy có đồng ý thì những cán bộ khác trong xưởng cũng không thể đồng ý.
"Cho nên, tôi nghiêng về phía cái thứ hai nhiều hơn."
Ông ấy suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chẳng qua là không biết trả một khoản phải mất bao nhiêu tiền?"
Tống Sở đã nghĩ xong: "Xưởng của các ông chỉ cần trả cho khu nuôi dưỡng hai mươi ngàn đồng duy nhất một lần, coi như là mua đứt kỹ thuật quần áo lông. Lông vịt, lông ngỗng thì cứ định một mức giá, tương lai thì định lại giá theo sự thay đổi thị trường. Các ông phải ký hợp đồng thu mua liên tục."
Giá tiền này thì chắc hẳn là xưởng may quần áo có thể tiếp nhận, nếu nói cao hơn nữa thì sẽ khó, dù sao thì cái huyện này tương đối lạc hậu, khoản vốn lưu động của xưởng may quần áo huyện cũng phải có hạn.
Xưởng trưởng La ngớ ra: "Hai mươi ngàn đồng có phải là quá cao không?"
"Tôi không cảm thấy rằng nó cao đâu. Dẫu sao thì nhất định quần áo lông sẽ có thể kiếm tiền được."
"Nếu có thể tiêu thụ trên toàn quốc, thậm chí xuất khẩu ra nước ngoài, đối với xưởng may quần áo mà nói thì không biết có thể kiếm được bao nhiêu cái hai mươi ngàn về, còn có thể tăng danh tiếng của xưởng may quần áo lên."
Nhưng mà cũng cần có thời gian.
Tống Sở chỉ với một câu nói đã thay đổi cuộc trò chuyện: "Đương nhiên, nếu như xưởng trưởng La các ông thật sự cảm thấy rằng hai mươi ngàn đồng là quá cao vậy thì không hợp tác cũng không sao. Tôi cũng có thể đến xưởng may quần áo ở tỉnh thành hỏi thử."
Cô muốn để cho đối phương biết rằng bây giờ không phải là cô xin đối phương hợp tác, lại càng sẽ không nhượng bộ, còn có đường lui có thể lựa chọn.
Dẫu sao sản xuất ra quần áo lông, các xưởng may quần áo mới thực sự là những người kiếm được tiền nhiều nhất.
Dĩ nhiên, bởi vì bây giờ cũng chỉ là thử hiệu quả giữ ấm của quần áo lông một chút, nên rốt cuộc đưa vào thị trường có thể thành công hay không, cái này còn tùy thuộc vào nhân tố không xác định, xưởng may quần áo cầm ra hai mươi ngàn đồng mua kỹ thuật thì cũng là rất có nguy hiểm.
Xưởng trưởng La vừa nghe xong thì thầm thở dài, quả nhiên cô gái này sẽ không nhượng bộ.
Hai chục ngàn đồng đối với xưởng của bọn họ cũng không phải là số nhiều, nhưng ông ấy cũng có thể thấy được tương lai của quần áo lông chắc chắn sẽ không tồi, nếu như Tống Sở chạy tới hợp tác với xưởng may quần áo ở tỉnh thành thì coi như bọn họ sẽ không việc gì.
Ông ấy yên lặng trong chốc lát: "Tôi sẽ trở về thương lượng với các cán bộ khác trong xưởng, khi nào xong rồi thì tôi sẽ cho cô một câu trả lời. Phiền trưởng khu Tống chờ một chút."
Tống Sở cười cười: "Tôi hiểu rồi, chẳng qua là tôi cũng mong rằng xưởng trưởng La có thể mau sớm cho tôi một câu trả lời."
“Tôi sẽ cho cô câu trả lời trong vòng hai đến ba ngày, đến lúc đó làm sao tôi có thể liên lạc cho cô?” Xưởng trưởng La càng lo lắng về vấn đề này hơn.
Tống Sở móc giấy bút từ trong túi xách ra, viết xuống số điện thoại của khu nuôi dưỡng đưa cho ông ấy: "Đây là số điện thoại của khu nuôi dưỡng chúng tôi, sau khi các ông thương lượng xong thì có thể gọi điện thoại tìm tôi."
Xưởng trưởng La nhận lấy dãy số, trong bụng lại kinh sợ, hoàn toàn không ngờ rằng khu của các cô mà lại đã lắp điện thoại.
Ông ấy biết rằng cục bưu điện bên này hoàn toàn không kéo đường dây đến các vùng nông thôn xa một chút, cho nên ngay cả những người nhà có tiền cũng không thể lắp cho người ta nữa.
Điều này chỉ có thể chứng tỏ Tống Sở có mạng lưới quan hệ rất lớn, cô cũng không đơn giản, cho nên ông ấy lại càng coi trọng cô một chút.
“Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.” Xưởng trưởng La nhận lấy dãy số rồi gật đầu.
Lại ngồi một lúc, xưởng trưởng La cảm thấy huyện phó Thịnh và Tống Sở có thể có chuyện muốn nói, nên cũng rất biết điều nói rời đi trước.
Vừa hay ông cũng gấp trở về xưởng để chu toàn chuyện này, lúc rời đi cũng mang hai món quần áo lông đi cùng, ông ấy còn phải để cho những cán bộ khác trong xưởng tự mình thử một chú, nếu không là nói miệng không có bằng chứng.
Đương nhiên, ông ấy cũng cam kết nhất định sẽ giữ quần áo lông thật tốt đến lúc đó sẽ trả lại cho Tống Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận