Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 910. Không phục cũng phải phục 1

Sau khi tất cả thí sinh thi đấu trận sau ngồi xuống, nhóm trọng tài cũng bắt đầu vào sân.
Không vòng vo, vòng thi đấu thứ ba bắt đầu.
Vẫn là năm người ra sân như cũ, lần thi đấu này chủ yếu là tư duy và năng lực phân kì toán học.
Chính giữa đặt một mô hình, sau đó giống như chơi Tetris (1) vậy, dựa vào số lẻ và số chẵn để tính, cuối cùng xóa hết là hoàn thành.
(1) giống với trò xếp gạch trên điện thoại
Lần này cũng không phải tham gia đơn độc mà là tham gia theo đội, mỗi người đi lên xóa một lần, người thứ hai tiếp tục lên sau đó.
Nếu như tính sai, hoặc dùng sai phương pháp thì sẽ thất bại, sau đó làm lại.
Cho nên trọng tài cho mọi người nửa tiếng để thương lương phương pháp.
Hiện tại không có máy tính và các loại hình sản phẩm điện tử cứng nhắc, cho nên xóa khối lập phương cũng dùng sức người.
Có nghĩa là trước mặt mỗi tổ đều sẽ có một mô hình nhỏ, muốn xóa màu gì sẽ nói với phó trọng tài, bọn họ sẽ là người làm.
Vì sợ mọi người bị ảnh hưởng bởi âm thanh khác nên mỗi thí sinh dự thi đều đeo một tai nghe cách âm.
Mỗi tổ đều có thể nghiên cứu mô bản trước mặt, sau đó nghĩ phương pháp chiến lực, đến lúc đó sẽ đổi mô bản mới, nhưng nguyên lí là giống nhau.
Tống Sở không lạ lẫm gì với thứ đồ chơi này, cô đã từng chơi qua trò chơi giải đố toán học, nhưng là chơi trên máy tính bảng, cũng khó hơn cái này.
Lúc ấy cô chỉ cần một lần đã qua, cái này càng không có độ khó với cô.
"Ba người các cậu nghiên cứu phương pháp một chút." Cô lên tiếng nói với ba người Chu Vệ Đông.
"Được!" Hiện tại ba người cũng không có đầu mối, chỉ cảm thấy đề này rất khó, vì trên mô bản có mấy màu, các khối lập phương cũng rất nhiều, tính không được một khối sẽ phải làm lại.
Tống Sở và Cố Việt cũng cùng một chỗ lắc lư khối lập phương trên mô bản.
Nhìn qua thì thấy Tống Sở rất tùy ý, dù sao cô có cách làm của mình, trước kia Cố Việt chưa từng chơi qua, anh đang tìm cách thích hợp.
Hai mươi phút sau ba người khác cũng có chút đầu mối, ồn ào muốn thử một chút, nhưng cuối cùng không rơi hết, cũng có nghĩa là thất bại.
"Đồ chơi này nhìn đã khó, thật ra tôi có cảm giác thao tác càng khó hơn." Thẩm Quyên cảm thán.
Chu Vệ Đong và Trần Vĩnh Mạnh cũng đồng ý: "Đúng vậy, mấy phương pháp chúng ta thử đều thất bại."
"Nhanh lên, không còn thời gian nữa rồi." Chu Vệ Đông nhìn đồng hồ đeo tay một cái, có chút khẩn trương nhìn Tống Sở và Cố Việt hỏi: "Hai người có đề nghị gì không?"
Vừa rồi hai người này vẫn luôn nhìn bọn họ loay hoay, không nói lời nào.
"Tôi có một cách." Tống Sở vừa đưa tay lên thao tác vừa nói với mấy người, lúc này camera còn đặc biệt quay về phía mấy người.
Lúc cô nói xong thì khối lập phương trên mô bản cũng toàn bộ rơi xuống.
Ba người thấy vậy đều kinh ngạc, Tống Sở quá lợi hại rồi, một lần đã thành công.
Cố Việt cũng cười nói: "Tôi cũng có một cách."
Sau khi chờ khối lập phương mới đến, anh cũng ở một bên vừa nói vừa thao tác, kết quả cũng như vậy, thành công.
Ba người Chu Vệ Đông: "..." Trong khoảng thời gian này họ không muốn nói chuyện, hai người này chính là yêu nghiệt biến thái, họ và những người thường như ba người không cùng một cấp bậc.
"Có thể tổng hợp hai phương pháp của chúng ta lại, như vậy sẽ đơn giản hơn, hơn nữa sai sót cũng gần như là không." Tống Sở cười nói.
Cô và Cố Việt bắt đầu mỗi người một câu, cũng không chỉ đơn giản là nói phương pháp mà còn mang theo chút ý chỉ dẫn.
Bọn họ là một đội, vẫn phải để cho ba người cũng phát huy tác dụng, nếu không chắc chắn trong lòng họ sẽ không dễ chịu.
Vậy nên cô mới để cho ba người họ tự mình suy nghĩ trong hai mươi phút trước, nếu thất bại sẽ đưa ra ý kiến, như vậy có thể khiến mọi người quen và nắm chắc hơn, cũng có thể nâng cao năng lực của ba người họ.
Thời gian nửa tiếng kết thúc, tất cả mọi người đi đến chính giữa.
Trước tiên nhìn khối lập phương trên mô bản của mình trước, sau đó thảo luận, cuối cùng thay phiên nhau lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận