Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 732. Hối hận 1

Nhắc tới vợ của anh hai Tống và anh ba Tống, có người cũng sẽ không khỏi mà nghĩ tới vợ của anh cả Tống.
"Thật đúng là đồng nhân nhưng bất đồng dạng, rõ ràng đều là dâu nhà ông Tống, mà La Thu Cúc lại thảm như vậy."
"Cũng chính là do cô ta ngu, bị nhà mẹ dụ dỗ mà ly dị rồi tái giá, nếu không thì cũng đã có thể đi theo đến thủ đô hưởng hạnh phúc rồi."
"Đúng vậy, cô ta chính là một người vợ ngốc nghếch, có phúc mà không biết hưởng, nhất định là muốn làm đồ lẳng lơ."
"Ban đầu, anh cả Tống lại là cái gì cũng đều nghe theo cô ta mà, bây giờ người ta trực tiếp đi đến thủ đô quản một mảnh đất miền đồi núi, tiền đồ là không thể hạn lượng được, nếu như là không ly dị, bây giờ cô ta đã đi theo hưởng phúc rồi."
"Cũng là do cô ta không có cái vận mệnh này. Chờ khi anh cả Tống đi thủ đô, lại được Sở Sở đào tạo mấy năm, nói không chừng người ta còn có thể lấy được một cô vợ thủ đô về."
"Có thể đánh một cái bài tốt thành nát như vậy thì cũng chỉ có mỗi La Thu Cúc thôi."
"Đúng rồi, bây giờ cuộc sống của cô ta thế nào rồi?"
"Chẳng ra cái dạng gì cả. Tôi có một người họ hàng ở trong cái thôn nơi cô ta gả tới đó, nghe nói rằng người đàn ông kia của cô ta là một người không thuận lòng chỉ biết đánh người, mấy tháng trước cô ta còn bị đánh đến mức sinh non nữa."
"Cô ta còn muốn chạy đến nhà mẹ đẻ tìm người làm chỗ dựa. Ai ngờ lại trực tiếp bị đuổi ra ngoài, nói là con gái đã gã ra ngoài thì như là nước đã tát ra ngoài rồi."
"Nhà ông La này cũng quá nhẫn tâm đó chứ?"
"Đó là chuyện đương nhiên, nếu không thì sao có thể cố ý đưa con gái nhảy vào hố lửa chứ?"
"Trước kia, ở nhà họ Tống, La Thu Cúc có thể thường xuyên lén lút trộm đồ để trợ cấp cho nhà mẹ, cho nên nhà ông La tình nguyện dỗ dành cô ta, bây giờ cô ta gả cho gia đình kia, mẹ chồng vừa hung dữ vừa xảo quyệt, còn thích hành hạ con dâu, chồng cũng để ý rất chặt chẽ, hoàn toàn không cho cô ta lại trợ giúp cho nhà mẹ, nhà ông La cũng lập tức trở mặt không nhận người."
"Vậy thì thật đúng là bây giờ cô ta rất thê thảm."
Các người dân trong thôn không khỏi thở dài, nhưng cũng không có bao nhiêu người thông cảm cho La Thu Cúc.
Dù sao thì những việc cô ta làm ngay từ đầu thật là quá kinh khủng, cũng nên nghĩ như câu nói kia, người đáng thương nhất định cũng có chỗ đáng hận.
Tống Sở vốn dĩ là đã nổi tiếng ở trong huyện, không có thôn xóm lân cận nào là không biết đến cô.
Lần này, tin tức trạng nguyên sẽ đưa cả nhà đi đến thủ đô sau kỳ thi, đương nhiên cũng đã lan truyền ra khắp các thôn xung quanh, khiến cho mọi người không ngừng hâm mộ với người nhà ông Tống.
Hơn nữa cũng có rất nhiều người cũng đang hối hận, nếu như sớm biết anh tư Tống người lông bông lêu lỏng này bây giờ có năng lực như thế này, bọn họ đã gả con gái cho anh ta từ trước rồi.
Chỉ tiếc là lần này nghe nói người ta đi làm dự án lớn, cũng không có theo trở về, nếu không thì còn có chút hy vọng.
Anh hai Tống và anh ba Tống đều đã có vợ, cho nên cũng không có ai đánh chủ ý tới trên người bọn họ.
Mà anh hai Tống vốn là đã ly dị lại có hai đứa con, anh ấy thuộc về loại hàng khó bán rồi, một chút là được hương mô mô.
Ở khắp thôn, không chỉ là có những người góa phụ và song hôn muốn lấy anh ấy, mà cũng có người ngay cả thiếu nữ lá ngọc cành vàng cũng muốn gả cho anh ấy nữa, người làm mai cũng sắp đạp phá ngưỡng cửa nhà họ Tống rồi.
Mặc dù anh ấy đã ly dị và còn có hai đứa con nhưng điều làm người ta hài lòng là dáng dấp của anh ấy tương đối đẹp trai, tính tình vừa hiền lành lại cần mẫn, quan trọng hơn nhất chính là người ta có một cô em gái quá tuyệt vời, Tống Sở tuỳ tiện giúp đỡ một chút thì tiền đồ tương lai nhất định sẽ không tồi chút nào.
Bây giờ gả tới đó còn có thể đi theo cùng đến thủ đô, có biết bao nhiêu chuyện tốt chứ!
Song hôn thì thế nào chứ? Điều kiện có thể tốt hơn rất nhiều so với việc cưới một người chồng.
Anh cả Tống hoàn toàn không ngờ tới anh ấy lại mà cũng còn có một ngày được những nữ đồng chí thích như vậy, nhưng mà loại diễm phúc này thì anh ấy thật sự là không hưởng nổi, thật sự là cảm thấy quá đáng sợ.
Đi ra trong ruộng làm việc một cái cũng có thể gặp được mấy người phụ nữ ném ánh mắt quyến rũ tới anh ấy hoặc là làm bộ ngã xuống gì đó, làm cho anh ấy ngay cả cửa cũng không dám bước ra ngoài.
Vốn dĩ anh ấy vẫn còn rất không nỡ bỏ đi được cái mảnh đất đã trồng trọt từ lâu và một bầy heo nuôi, nhưng bây giờ vừa nghe em gái nói thu dọn đồ đạc lên thủ đô, anh ấy lại không nói hai lời mà việc đầu tiên làm là đi thu dọn, quả quyết rời khỏi vùng đất thị phi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận