Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 470. Gần đây tìm cơ hội ra tay 2

Tống Sở ở cuối thời loại người gì cũng đều đã gặp qua, kiểu như Nghiêm Vũ cũng đã gặp qua không ít, ý vào thân phận của mình có chút gia thê thì muốn làm gì thì làm ngay.
Đáng tiếc cô không phải liễu yếu đào tơ: “Ừ, cứ theo cô ta đi.”
“Có điều là nếu như cô ta làm trái ở trong tay em, thì em cũng sẽ không khách sáo.” Cô cười nói.
Cố Việt cúi thấp đầu hôn một cái vào đôi má của cô: “Không cần khách sáo, cô ta dám chủ động tìm em gây sự, em muốn làm thế nào thì làm thế đó, nhà họ Nghiêm bên kia đã chịu trách nhiệm cho anh rồi.”
Tống Sở tựa đầu vào bả vai của anh cọ một cái, mềm mại đáng yêu nói: “Học thần Cố, anh như vậy có thể nuông chiều em đến hư mất!”
Phụ nữ vốn chính là làm bằng nước, ở trước mặt người đàn ông của mình nên nũng nịu thì sẽ nũng nịu, nên mềm mại đáng yêu thì sẽ mềm mại đáng yêu, như vậy mới có thể làm anh luôn nâng bạn ở trong lòng.
Trước kia Tống Sở chưa nói qua chuyện yêu đương, nhưng mà lại biết phải đối xử với người yêu như thế nào.
Dĩ nhiên, Cố Việt nghe được âm thanh mềm mại và giọng nói nũng nịu mà chỉ có thể có ở trước mặt mình, trái tim vừa êm vừa mềm, hận không thể trao cả thân mình cho anh, cưng chiều làm sao cũng không đủ.
“Anh cứ cam tâm tình nguyện cưng chiều em đến hư.” Anh dung một cánh tay khác dắt tay Tống Sở, cái tay kia vốn là dành ra để ôm eo cô, khẽ cười ra tiếng ở bên tai cô.
Tống Sở sau khi xác định quan hệ, hiệu quả lời tâm tình của học thần Cố lần nữa lớn dần lên, chọc ghẹo cũng càng ngày càng lợi hại, có điều là cô thích.
Cô không muốn nói chuyện yêu đương với một khúc gỗ lành lùng, chỉ thích học thần Cố như vậy, có thể vừa lạnh lừng vừa có thể nuông chiều, quan trọng là chỉ như vậy với mình.
Tống Sở cũng cười ra tiếng nói: “Cái này thì em thông qua rồi!”
Hai người đi tương đối chậm, lúc đến cửa ký túc xá, thấy không có ai, hôn nhau một cái, mới lưu luyến không thôi tách nhau ra mỗi người quay về.
Bên kia, Nghiêm Vũ ngồi trong một ngôi nhà ở huyện thành, cô ngồi đối diện mấy người.
“Số tiền này đủ rồi chứ?” Nghiêm Vũ lấy ra một xấp tiền từ trong cái cặp xách tay.
Một người đàn ông trong đó cầm lấy xấp tiền đếm đếm, cười nói: “Chẳng qua là muốn phá vỡ mặt của người đàn bà kia, như vậy cũng đủ rồi.”
Anh ta đảo ngược cuộc trò chuyện nói: “Có điều cô còn , chuyện này còn ước chừng phải gánh chịu rủi ro lớn, một khi bị bắt đánh thành tội lưu manh, nhưng sẽ phải bị bắn chết, với chút tiền này thì rất ít.”
Nghiêm Vũ nói: “Các người còn thiếu bao nhiêu? Trực tiếp ra giá đi, có điều là phải đợi sau khi chuyện thành công tôi mới cho thêm được, nếu không ai biết được các người có chạy hay không.”
Người đàn ông nhướng mày nói: “Vậy thì chúng tôi làm sao biết được, cô có thể chạy mất hay không.”
Nghiêm Vũ bĩu môi khinh thường nói: “Tôi là thân phận gì, còn cần phải chạy ư?”
“Tôi đến thủ đô, anh tôi bây giờ vẫn đang là chủ nhiệm ở phòng kinh tế huyện, chỉ cần các người làm xong chuyện, tiền tuyệt đối sẽ không thiếu, các người cứ yên tâm đi.” Cô ta nói một cách kiêu ngạo.
Người đàn ông kia sửng sốt một chút: “Anh cô là Nghiêm Phi.”
Nghiêm Vũ đắc ý hỏi ngược lại: “Anh còn biết anh tôi à?”
Con mắt của người đàn ông dao động, cười nói: “Mới được điều đến làm chủ nhiệm phòng kinh tế, ai mà không biết được!”
“Được, vì lợi ích của anh cô, muốn làm xong chuyện này, cô phải cho chúng tôi thêm năm trăm đồng, chúng tôi cũng đảm bảo tuyệt đối sẽ không bán đứng cô.” Anh ta nói.
Năm trăm đồng Nghiêm Vũ còn có thể lấy ra được, nhưng cũng sẽ cảm thấy nhức nhối, nhưng tưởng tượng đến việc có thể ném Tống Sở vào vực sâu, lại cảm thấy rất đáng giá.
“Được, đợi đến khi các người làm xong, tôi sẽ cho các người thêm.” Nghiêm Vũ gật đầu nói.
Người đàn ông cười nói: “Không thành vấn đề, chúng tôi gần đây sẽ tìm cơ hội ra tay.”
Bởi vì thời gian đã trễ, Nghiêm Vũ cũng không dám ở lâu, lập tức rời đi ngay.
Tiễn cô ta ra cửa xong, người đàn ông kia quay trở lại phòng cong môi cười cười nói: “Không nghĩ đến là em gái Nghiêm Phi lại chủ động đưa tới cửa, rất tốt!”
“Đại ca, tấm phiếu này có làm không?” Một người khác hỏi.
Người đàn ông nói: “Dĩ nhiên là làm, sau khi làm xong thì chúng ta đã có cái chuôi nhà họ Nghiêm ở trong tay.”
Nếu mà Tống Sở và Nghiêm Phi đang ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra, đây là một trong đám của con rể ông Lộ ở trên núi trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận