Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 610. Miếng mồi này, quá thơm 1

Tống Sở vẫn rất có lòng tin với năng lực của anh ba nhà mình.
Cô có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh đã quyết định là sẽ thi vào trường đại học nào chưa?"
Anh ba Tống không chút do dự nói: "Anh muốn thi vào trường đại học sư phạm thủ đô, cũng muốn thi vào trường đại học sư phạm tỉnh, anh vẫn muốn tiếp tục làm giáo dục."
Anh ta cảm thấy ngoại trừ nghề giáo viên ra, dường như anh ta cũng không biết mình sẽ làm ngành nghề gì khác, hơn nữa thực ra bản thân anh ta vẫn rất thích nghề nghiệp này.
Tống Sở gật đầu: "Anh chỉ cần phát huy như bình thường, vẫn có hy vọng thi đậu đại học sư phạm thủ đô."
Năm nay tuy rằng người tham gia kì thi tuyển sinh đại học sẽ rất đông, thế nhưng đa phần đều đã không tiếp xúc với sách vở đã lâu, thời gian ôn tập là hai tháng vẫn rất gấp gáp.
Cũng bởi vậy chuyện này mới khó khăn như bước qua cầu độc mộc.
Nhưng kiến thức của anh ba nhà cô rất vững chắc, với độ khó của đề thi năm nay, thực ra anh ta thi vào Hoa Đại hay Đại học thủ đô cũng đều rất có hy vọng.
Nhưng mà cô biết tính cách của anh ba, tiếp tục làm nghề giáo dục quả thật rất tốt.
Muốn làm tốt một nghề nghiệp, cô cảm thấy điều kiện quan trọng nhất là phải yêu thích ngành nghề đó thì mới cảm thấy có ý nghĩa và bản thân tìm được niềm vui.
Anh ba Tống cười hì hì: "Anh cũng hiểu được."
"Anh ba, anh đã nghĩ tới việc kiếm một khoản tiền trước khi thi đại học chưa?" Tống Sở nói.
Anh tư Tống vừa nghe tới kiếm tiền thì bèn chạy tới, mở miệng hỏi: "Kiếm tiền thế nào? Anh muốn!"
Tống Sở đẩy cái đầu đang ghé lại gần ra, "Anh đi qua một bên trước đi."
Anh ba Tống là phượng hoàng nam, trước đây đối diện với nhà vợ thì khá tự ti, cảm giác tồn tại ở trường học cũng không cao.
Nhưng từ sau khi em gái nhà mình ngày càng phát triển, anh ta đi đâu cũng được khen, bởi vậy bất luận là ở nhà vợ hay đơn vị, lưng của anh ta cũng không tự chủ mà dựng thẳng.
Người đàn ông muốn tiến lên, đương nhiên là muốn làm ra sự nghiệp rồi.
"Kiếm thế nào?" Anh ta tò mò vấn.
Tống Sở nói: "Anh cứ dựa theo trước đây, dự theo sách vở cấp ba rồi soạn ra các tài liệu ôn thi đại học cho từng muôn, nhất định cung không đủ cầu. Không chỉ kiếm được tiền mà tên tuổi của anh cũng được nâng cao ."
Cơ cấu giáo dục của hậu thế cũng kiếm tiền như thế, các loại tài liệu ôn tập phát triển, bây giờ lại chẳng có.
Thừa dịp thị trường còn đang trống rỗng, anh ba nhà cô có thể chiếm trước một bước.
"Chỉnh sửa thành các loại tài liệu ôn thi theo từng một học?" Anh ba Tống kinh ngạc không thôi, "Đó chẳng phải là sẽ khiến anh có nhiều hơn không ít đối thủ cạnh tranh hay sao?"
Tống Sở biết anh ta vẫn còn chưa hiểu, "Anh ba, anh sắp xếp tài liệu đồng thời cũng có thể ôn tập lại một lần, hơn nữa còn có thể phân thành ba loại dễ trung bình khó, chính anh cũng có thể tự giải được tất cả các đề trên tài liệu, anh còn sợ người khác xem được tài liệu ôn tập của anh rồi thì đánh bại anh hay sao?"
Anh ba Tống nghĩ cũng phải, có thể là một năm gần đây tiếp xúc với em gái nhà mình nhiều quá, cho nên bị rất lớn ảnh hưởng, cả người anh ta cũng tự tin hơn nhiều.
"Anh không sợ." Anh ta lắc đầu.
Tống Sở cười nói: "Vậy thì còn gì lo lắng nữa, trái lại em cảm thấy cạnh tranh mới có ý nghĩa hơn, như vậy mới có thể bộc lộ được người ưu tú."
"Anh ba, bây giờ tài liệu ôn tập để thi đại học vẫn chưa có, nếu như anh làm ra, sẽ có rất nhiều thí sinh tới mua, những người đó cũng biết tới tên tuổi của anh."
Cô giật dây rồi cổ vũ, "Anh thực sự mong muốn mình chỉ là một giáo viên vô danh ở trong huyện sao? Anh có muốn người sáng lập cơ cấu giáo dục tương lai, vang danh bốn bể hay không?"
Bị cô nói như vậy, anh ba Tống đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nuốt một ngụm nước bọt nửa ngày mới thành thật nói: “Đương nhiên là muốn."
"Bây giờ thị trường này còn đang trống, anh hoàn toàn có cơ hội làm vậy, sau đó trở thành người sáng lập."
Bạn cần đăng nhập để bình luận