Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 853. Anh cũng không tin mình có nắm chặt Tống Sở trong tay hay không 2

Người này tại sao cũng đến bên này? Lại còn đi cùng với hai cha con nhà họ Hứa nữa.
Hứa Vệ giới thiệu Du Thịnh Huy cho Tống Sở: “Vị này là tổng giám đốc của tập đoàn Quang Minh ở thủ đô, lần này cậu ấy cũng đến nước Ý là để đàm phán chuyện nhập khẩu các dụng cụ máy móc, vừa khéo biết chúng tôi muốn tìm người phụ trách của công ty đó.”
“Cậu ấy muốn giới thiệu giúp cho chúng tôi, do đó mà tôi mới lập tức mời tổng giám đốc Du đi dùng bữa.”
“Còn vị này là Tống sở, là sinh viên rất có tài năng ở đại học nông nghiệp.” Rồi ông ấy quay sang giới thiệu với Du Thịnh Huy.
Du Thịnh Huy cười nhìn Tống Sở nói: “Thì ra là đồng chí tống, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
Chính anh ta biết Tống Sở các cô sẽ đến nhà hàng này để ăn cơm, nên mới có thể đề nghị đến đây.
Còn việc hỗ trợ Hứa Vệ, bên này thật sự đúng là rất bất ngờ.
Trước kia anh ta đã điều tra tài liệu chi tiết về Tống Sở, rất rõ ràng là mối quan giữa cô và nhà họ Hứa rất tốt.
Lúc này mới thời điểm vô tình đụng phải hai cha con nhà họ Hứa, nhìn thấy đối phương đang gặp vấn đề khó khăn, thời điểm vừa khéo anh ta có thể giúp đỡ, lập tức nói ra, cũng là vì muốn kéo gần mối quan hệ.
Dĩ nhiên, như vậy thì Tống sở cũng không thể hoài nghi là anh ta cố ý nhắm về phía của cô.
Tống Sở nhàn nhạt cười cười: “Chào tổng giám đốc Du, trước đây chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi à?”
Du Thịnh Huy mới không tin rằng Tống Sở đã quên mất, cô lại là một thiên tài, trí nhớ sao lại kém như vậy được?
Có điều là anh ta cũng không thèm để ý, ngược lại còn cảm thấy như vậy càng có thể khơi dậy hứng thú của anh ta.
“Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở trong núi một lần, tôi còn mua dê núi ở trên núi của các người, đồng chí Tống có thể là đã quên mất rồi.”
Tống Sở giống như là mới chợt nhớ ra nói: “Thì ra là anh, thật xin lỗi đúng là tôi đã quên mất rồi.”
Du Thịnh Huy: “…”
Đột nhiên có chút cảm giác đả kích người khác, dáng dấp của anh ta đẹp trai như vậy, gia thế lại tốt như vậy, bản thân lại còn là tổng giám đốc của một công ty lớn, nhưng mà cô lại cố ý quên mất mình.
“Không sao đâu, bây giờ cũng đã có quen biết rồi.”
Anh ta cười nói: “Lại có thể gặp được người quen ở đất khách quê người thật là hiếm thấy, cô lại còn có quen biết với bộ trưởng Hứa vệ, nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn cơm không?”
Cha con Hứa Vệ trên mặt cũng đầy vẻ mong đợi nhìn về phía Tống sở.
Lần đầu tiên ra ngoài nước ngoài để mua thiết bị, trong long bọn họ cũng không có yên tâm, đặc biệt là lại còn gặp phải vấn đề, công ty mẹ của đối phương từ chối, bọn họ thật ra thì tương đối không có cảm giác an toàn.
Du Thịnh Huy nói ra việc sẽ giúp đỡ một tay, suy nghĩ của bọn họ là đối phương có thể bởi vì nguyên nhân đồng hương nên mới lấy việc giúp người là niềm vui, cũng tương đối biết ơn, trong lòng thì vẫn thấp thỏm như cũ.
Nhưng lại không nghĩ đến lại sẽ gặp Tống ở ở nơi này, không biết tại sao, những cảm giác mà bọn họ đang mang trong đầu đã vơi đi một chút, vô tình cảm thấy có loại cảm giác an toàn và thả lỏng khó hiểu.
Tống Sở nhìn ra được cha con nhà họ Hứa và Du Thịnh Huy chung đụng tương đối lạnh nhạt, quả thật giống như là hai người mới trở nên quen thuộc trong hai ngày vậy.
“Tôi cũng muốn mời các người cùng nhau ăn cơm, mời các vị ngồi.” Mối quan hệ giữa Tống Sở và nhà họ Hứa rất tốt, dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Mấy người sau khi ngồi xuống xong, mọi người lập tức nói chuyện tán gẫu, bầu không khí vẫn tốt vô cùng.
Du Thịnh Huy cũng không dồn hết tâm trí đi tiếp cận Tống Sở, chẳng qua là thỉnh thoảng có nói với cô mấy câu.
Có điều là dần dần anh ta cũng cảm nhận được, Tống sở đặc biệt lạnh nhạt với anh ta, mang một loại cảm giác giống như là từ chối người khác cách xa vạn dặm.
Nếu như mà cô cũng đối xử với những người khác như vậy, vậy thì còn nói là do nguyên nhân tính cách.
Nhưng anh ta nhìn thấy cô vừa nói vừa cười với cha con nhà họ hứa, và còn chung đụng với Hứa Đình càng giống như là người bạn vậy, anh ta rất khó chịu.
Anh ta chẳng lẽ không có sức hấp dẫn hay sao? Tại sao Tống Sở lại cứ xem thường và lạnh lùng với anh ta như vậy.
Mặc dù anh ta không thích trêu ghẹo phụ nữ, nhưng mà người chủ động đưa đến cửa quá nhiều, cũng có thể nhìn ra được Tống Sở cũng không phải là lạt mềm buộc chặt, mà thật sự là không muốn đến gần anh ta.
Anh ta càng nghĩ càng khó chịu, trong long càng có một loại quyết tâm nhiều hơn, anh ta cũng không tự tin rằng mình có thể nắm chặt được Tóng Sở trong lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận