Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 290. Lại khiến tôi tóm được cô rồi 2

Cơm nước xong, Tống Sở bảo anh tư Tống dẫ theo ba người khác đi dạo ở gần khách sạn, cô lại cùng Cố Việt tới chợ đen trong tỉnh.
Bởi vì thời gian có hạn, Tống Sở cũng một tìm Tần Thu Lan, dự định lúc quay lại sẽ tìm cô ấy.
Lúc hai người tới chợ đen, những người đơn độc bán hàng hóa trong ngõ nhỏ đã không còn nữa.
Bình thường lúc chợ đen nhộn nhịp nhất là sáng sớm, cho nên Cố Việt dẫn theo Tống Sở vòng quanh hai cái ngõ nhỏ, đi tới một ngõ nhỏ hẻo lánh thì gõ cửa một căn nhà.
Rất nhanh đã có người ở bên trong hỏi một câu, Cố Việt ở bên ngoài tiếp một câu, cửa được mở ra.
Người mở cửa thấy hai người có chút xa lạ, nhìn Cố Việt hỏi: "Ai giới thiệu các người tới?"
Cố Việt nói ra một cái tên, người này mới không cảnh giác như trước, "Vào đi."
Sau khi tiến vào, người kia hỏi: "Các người muốn mua cái gì?"
"Chăn dày, giày, sản phẩm dinh dưỡng, tất cả những thứ đó đều mua." Cố Việt nói.
Anh phải mua một vài món hàng hữu dụng để tặng.
Người nọ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, tôi lấy ra cho hai người xem thử."
Những thứ này đều thuộc về người cầm đầu chợ đen, tài nguyên và hàng hoa trong tay đều tương đối phong phú.
Nhưng mà người bình thường tới đây, bọn họ cũng là không thể nào biết nơi đây có bán, trừ phi là người quen giới thiệu.
Nếu không đầu năm nay, con số của những kẻ khả nghi làm nghề bán hàng ở chợ đen này rất lớn, vậy nên bọn họ đều phải dùng cái não để tính toán.
Rất nhanh, người này đã bê ra rất nhiều món đồ mà Cố Việt cần.
Cố Việt chọn bốn cái chăn, hai cái mỏng hai cái dày, lại mua vài đôi dép cao su, mua thêm không ít sữa mạch nha và sữa bột cho người trưởng thành.
Thấy còn có quần áo được may từ vải chuyên dùng để làm đồ lao động, lại cố ý mua bốn bộ, còn mua tất, khăn mặt và một ít vật dụng hàng ngày.
Dù sao cha anh và anh cả cũng đang phải cải tạo ở quê hương, nếu như mặc tốt quá sẽ khiến người khác chú ý.
Tổng cộng tiêu hơn hai trăm đồng, hai người đều tự cầm theo hai túi đồ ra cửa.
Vốn dĩ Cố Việt muốn tự mình cầm, Tống Sở lại trực tiếp cầm lấy chiếc túi nặng nhất, "Sức lực của tôi lớn, cái cơ thể này của anh thôi bỏ đi."
Cố Việt: ". . ." Anh vậy mà bị chê.
Nhưng mà anh cũng không cự tuyệt ý tốt của Tống Sở, Cố Việt người này tính tình lạnh nhạt, nhưng lại không phải loại đàn ông có chủ nghĩa cứng nhắc.
Hai người từ ngõ nhỏ đi ra ngoài, lúc tới con ngõ đầu tiên thì đối diện có tám chín người đàn ông đi tới.
Thấy túi lớn túi nhỏ đồ đạc trong tay hai người, mấy người đều biết bọn họ tới làm gì.
Nhưng mà người mua được nhiều đồ như này vẫn tương đối hiếm thấy.
Trong đám người đó có người nổi lên tâm tư, cố ý ho khan vài tiếng, nhìn phản ứng của đồng bọn.
Đột nhiên, ánh mắt rơi của một người trong số đó rơi lên người Tống Sở, còn lộ ra hung quang.
"Tống Sở." Ông ta mang theo vài phần không xác định thử gọi.
Tống Sở vừa nhìn đám người kia thì đã biết không phải là dạng tốt lành gì, đặc biệt là khi thấy trong mắt bọn họ đều mang sự tham lam.
Nghe thấy một người trong đó gọi mình, cô còn tưởng mình mơ, cô xác định chưa thấy qua người này, "Ông quen biết tôi?"
Đó là một người đàn ông trung niên, tướng mạo xấu xí, cộng thêm dáng người cao lớn, càng lộ ra là một người hung ác.
Ông ta bước nhanh tới, "Thật đúng là con nhóc chết tiệt nhà cô rồi."
"Tôi đương nhiên là biết cô, nếu như không phải cô nói, ông đây cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi thị trấn."
Ông ta nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất, giọng nói hung ác: "Hôm nay đúng là may mắn, lại khiến tôi tóm được cô."
Gần đây ông ta trốn tránh khắp nơi, không có cách nào nên chỉ có thể vào tỉnh đầu quân cho anh họ, nhưng quá trình từ ông chủ biến thành đàn em vẫn khiến lòng ông ta chua xót.
Đặc biệt là sau khi tới đây, ông ta trải qua cuộc sống kém xa trước đây, trong lòng vẫn luôn ôm hận Tống Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận