Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 437. Chẳng phải là sẽ thu hút rất nhiều phiền phức à 1

Lúc Nghiêm Phi chào hỏi với Tống Sở, Nghiêm Vũ quét mắt liếc nhìn Tống Sở một vòng.
Lúc mới gặp đã rất bất ngờ vì Tống Sở cũng xinh đẹp không kém mình, khí chất cũng không kém, lại còn là đồng nghiệp của anh trai, nhưng mà cũng không để ở trong lòng.
Vẻ mặt cô ta kiêu ngạo hếch cằm, đưa mắt dời đi, dẫn đầu đi vào quán cơm quốc doanh.
Ở trong mắt cô ta Tống Sở chính là một tên nhà quê ở huyện, lớn lên xinh đẹp thì thế nào, không thân phận không bối cảnh, dù sao cô ta cũng nhìn không thuận mắt.
Nghiêm Phi nhìn em gái cao ngạo đi vào trước cũng rất bất đắc dĩ, cười cười xin lỗi Tống Sở, "Vậy chúng tôi đi vào trước, Chủ nhiệm Tống hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại!" Tống Sở có thể cảm nhận bằng trực giác, Nghiêm Vũ khinh thường các cô, mang theo một loại kiêu ngạo cao cao tại thượng, hơn nữa rất rõ ràng là không thích cô.
Nhưng mà cô cũng không thích đối phương, cảm giác đầu tiên chính là người này thật không thể khiến người khác yêu thích, còn vẻ đơn thuần đáng yêu thì kém xa Tần Nữu.
Cho nên liếc mắt là cô có thể nhìn ra, các cô không thể trở thành bạn bè.
Cô và Tống Bình dẫn Cố Cẩn trực tiếp rời khỏi đó.
Nghiêm Phi đi tới ngồi xuống bên người Nghiêm Vũ, "Tính tình này của em cũng nên sửa đổi đi thôi."
Nghiêm Vũ cũng không thèm để ý, ghét bỏ nhìn hoàn cảnh chung quanh, "Một đứa nhà quê mà thôi, em có cần phải cho cô ta sắc mặt tốt không? Hơn nữa tại sao chúng ta phải tới đây ăn? Vừa bẩn vừa rách nát."
Nghiêm Phi nhíu mày, "Đây đã quán cơm quốc doanh tốt nhất huyện rồi, em chấp nhận đi. Nếu em đã muốn theo anh tới đây thì cũng đừng xoi mói, nếu thực sự không chịu nổi thì em hãy về thủ đô trước đi."
Nghiêm Vũ vẫn có chút sợ người anh trai này, lúc này mới bĩu môi, "Đã biết rồi, em sẽ cố hết sức chấp nhận."
Còn chưa gặp được Cố Việt, cô ta mới không về đâu.
"Cô gái vừa gặp là đồng nghiệp của anh à?" Cô ta vừa dùng nước nóng rửa đũa vừa hỏi.
Nghiêm Phi gật đầu: "Ừ, cô ấy cũng là Phó chủ nhiệm, cao hơn em một cấp."
Anh ta nhận được nhiệm vụ, lúc điều tra huyện Nam, ngoài ý muốn phát hiện Cố Việt và Thịnh Thanh Dương, Hoắc Khải cũng ở trong huyện này, sau đó cẩn thận tra xét, không nghĩ tới lại tra được một chuyện rất hay ho.
Đó chính là Cố Việt luôn luôn đối xử xa cách với phụ nữ, vậy mà lại có quan hệ tốt với Tống Sở, quả thực không giống như là phong cách của đối phương.
Nhưng mà anh ta cũng không nói tới sự tồn tại của Tống Sở cho em gái biết, sợ ảnh hưởng tới công việc của anh ta.
Đồng thời cũng sinh ra vài phần quan tâm với Tống Sở, nhìn thử xem rốt cuộc là vì sao mà cô lại có thể khiến Cố Việt đối xử đặc biệt.
Lần đầu gặp mặt, Tống Sở đã cho anh ta cảm giác cô quá đẹp, khiến cho người ra nhịn không được mà ánh mắt sáng ngời, khí chất cũng không giống là người sinh ra từ huyện.
Tiếp xúc mấy ngày, anh ta phát hiện năng lực làm việc của Tống Sở rất mạnh, giống như Thịnh Thanh Dương, còn rất có chính kiến, tính cách cũng hào phóng nhanh nhẹn.
Anh ta bèn nghĩ, lẽ nào đây là chỗ hấp dẫn Cố Việt?
Nghiêm Vũ nhíu nhíu mày, "Còn trẻ như vậy mà đã là chủ nhiệm? Có phải là Thịnh Thanh Dương cho đi cửa sau không?"
Người phụ nữ kia nhìn qua cũng chẳng khác gì cô ta, thậm chí cảm giác còn kém hơn cô ta một chút.
Trong mắt Nghiêm Phi mang theo vài phần tàn khốc, "Lời như vậy có thể loạn sao? Năng lực làm việc của cô ấy rất mạnh, người của Ban kinh tế huyện đều tương đối tán thành, không tồn tại việc đi cửa sau."
Cô em gái này của anh ta bị mẹ kế nuông chiều tới mức kiêu căng, cũng khó trách Cố Việt chướng mắt, đổi thành anh ta cũng tuyệt đối không cưới loại phụ nữ có mặt nhưng lại không não này.
Nếu không phải lần này có thể dùng cô ta để tiện thể trợ giúp, anh ta tuyệt đối sẽ không dẫn cô ta tới, đúng là thời khắc nào cũng tìm phiền phức cho mình.
Nghiêm Vũ phát hiện anh mình đang mất hứng, lúc này mới quyệt quyệt miệng, "Em không nói nữa, được chưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận