Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 445. Nhất kiến chung tình 1

Nghiêm Phi vừa mới chuẩn bị nói, thì đã thấy Tống Sở đột nhiên xông ra ngoài, hơn nữa tốc độ nhanh kinh người.
Anh ta chống vào thân cây bên cạnh để đứng dậy, trơ mắt nhìn cô lao về phía chân núi tới gần người nọ.
Người nọ đã trải qua huấn luyện, năng lực quan sát phản ứng rất mạnh, Tống Sở, ngay lúc bắt đầu đã phát hiện ra Tống Sở đang xông tới, giơ tay lên muốn nổ súng.
Nhưng tảng đá trên tay Tống Sở có tốc độ nhanh hơn, cú ném vừa chuẩn vữa tàn độc đập thẳng vào đầu người đàn ông kia.
Người nọ chỉ cảm thấy mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi, đầu cũng bị đập lủng, máu chảy không ngừng.
Tiếp đó Tống Sở vọt tới trước mặt anh ta, một quyền hướng về bên đầu chưa bị ném trúng của anh ta.
Vừa nãy không ngất, lần này lại trực tiếp bị đánh tới ngất xỉu trên đất.
Chính mắt Nghiêm Phi thấy toàn bộ quá trình, nhịn không được ánh mắt dại ra, hoàn toàn bị hoảng sợ.
Khoảng cách xa như vậy, không chỉ có thể ném trúng đầu của đối phương, hoàn đập vỡ đầu nữa, sức lực của cô quả thực rất lớn.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ giỏi giang đẹp trai như vậy.
Nhìn Tống Sở đá đối phương một cước, sau đó dùng tư thế oai hùng hiên ngang chạy lại phía anh ta, nhịp tim của anh ta tăng nhanh vài phần.
Lúc này trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ, cô gái này rất hợp khẩu vị của anh ta.
Cuộc đời này anh ta ghét nhất là phụ nữ nhõng nhẽo, trước đây chỉ hiếu kỳ với Tống Sở chủ nếu là bởi vì quan hệ với Cố Việt.
Cũng cảm thấy tướng mạo của Tống Sở tương đối đẹp, năng lực làm việc quả thực rất mạnh, cũng chỉ có vậy thôi.
Thế nhưng vừa nãy lúc Tống Sở to gan gặp anh ta, cứu rồi cõng anh ta chạy xuống núi, sạch sẽ lưu loát lại đẹp trai giải quyết tên ở dưới chân núi kia, anh ta thật sự bị kinh hãi.
Nhìn cô từng bước một đến gần mình, trên gương mặt trắng nõn mang theo vẻ ung dung tự tin và khí phách tùy ý mà những người phụ nữ khác không có, anh ta cảm thấy trái tim mình đập như sấm.
Anh ta không tin nhất kiến chung tình, trước đây nghe vậy cũng chỉ cười nhạt, nhưng bây giờ lại tin, anh ta dám khẳng định bản thân đã đột nhiên động lòng với Tống Sở.
Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhưng lại là lần đầu tiên cô lộ ra .bản chất chân thật của mình trước mặt anh ta, cho nên anh ta cảm thấy lúc này mới là lần gặp gỡ thật sự, thế là anh ta đã nhất kiến chung tình.
Nếu như lúc này Tống Sở biết âm thanh trong lòng Nghiêm Phi thì cô nhất định sẽ không nói gì, khẩu vị của người này có chút nặng, cô gái dịu dàng thì lại không thích, vậy mà lại thích cô gái bạo lực như cô.
Đương nhiên, đây cũng do mị lực của cô quá lớn.
Tống Sở đi tới trước mặt Nghiêm Phi, thấy ánh mắt của anh ta sáng quắc nhìn mình chằm chằm, cho là anh ta bị thân thủ của mình làm cho ngạc nhiên.
Cô khẽ cười nhướng mày, "Thế nào? Tôi lợi hại không."
Trong lòng Nghiêm Phi lại cảm thấy sao cô gái này lại hợp khẩu vị của anh ta đến thế.
Đổi thành những cô gái khác, ai mà dám lớn tiếng tự tin hỏi người khác, có phải là tôi rất lợi hại không chứ.
Tống Sở tuyệt đối là người đầu tiên trong số những cô gái mà anh ta biết, dáng vẻ không làm bộ già mồm cãi láo này khiến anh ta thích thú.
Nhưng mà rất nhanh anh ta đã đè nén cảm xúc của mình xuống, ho nhẹ một tiếng: "Lợi hại, tôi không nghĩ tới thân thủ của cô lại tốt như vậy."
Tống Sở kiêu ngạo nhếch cằm, "Đương nhiên."
Sau đó giơ tay đỡ anh ta, "Chúng ta đi nhanh đi, một hồi nữa người trên núi tìm không thấy anh, nhất định sẽ đuổi xuống."
Lần này cô không cõng anh ta, Nghiêm Phi cũng không thể không biết xấu hổ lại để cho cô cõng, đỡ tay cô khập khiễng chịu đựng cơn đau xuống núi.
Chút vết thương này đối với anh ta cũng chẳng đáng là gì.
Tiếp đó trên núi liền vang lên tiếng súng, xem ra hai bên đã đánh nhau rồi.
"Bọn họ không phải là một nhóm người." Tống Sở đỡ Nghiêm Phi đi tới chiếc xe việt dã.
Nghiêm Phi gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
"Chúng ta có cần ôm cây đợi thỏ không?" Tống Sở hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận