Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 464. Chuyện này sao có thể 2

"Cho nên em đang suy nghĩ, hay là sau khi chúng ta lấy được phần tài liệu quan trọng đó xong, chúng ta sẽ đưa các thông tin khoa học và công nghệ tiên tiến mà chúng ta đã sắp xếp vào đó, trộn lẫn với chuyện động đất ở tỉnh Đường."
"Chỉ cần xác nhận nội dung về phương diện kĩ thuật bên trong tài liệu là thật, chuyện động đất nhất định sẽ được chú ý tới, bên trên hẳn là sẽ làm các biện pháp phòng ngừa."
Nói như vậy, bọn cô sẽ không dễ dàng bị bại lộ, dù sao người đưa phần tài liệu quan trọng này về đã hy sinh, chết không có đối chứng.
Cố Việt suy nghĩ trong chốc lát, "Thế này được không, đến lúc đó lại nguy trang, khiến phần tài liệu này trở nên thần bí, biến nó trở thành phần tài liệu không chỉ tới từ nước Nga."
"Mang theo dự đoán về sự phát triển kĩ thuật và động đất trong tương lai, sau khi giao ra bên trên sẽ xác minh nội dung trước, sau đó nhất định sẽ được xem trọng."
"Chúng ta giả vờ chưa xem qua những tư liệu kia, biến nó thành dáng vẻ đóng kín giống như trước thì sẽ không dễ dàng bị bại lộ."
Tống Sở suy nghĩ một lát: "Ừ, trước tiên đừng thêm những lĩnh vực sở trường của chúng ta vào đó, như vậy sẽ không dễ dàng bị hoài nghi."
"Ý này được." Cố Việt có chút cấp bách: "Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi tìm tài liệu, sau đó anh sẽ tìm cơ hội đưa nó tới thủ đô."
Sớm giao nộp, sớm nghiệm chứng các phương diện kĩ thuật thì chuyện động đất mới có thể được chứ ý sớm hơn, sau đó làm tốt công tác dụ phòng và di dời người dân.
"Ừ, chúng ta có thể đưa thêm thông tin kỹ thuật tiên tiến về vũ khí vào đó, đất nước giàu mạnh mới có thể sánh ngang với các nước Âu Mỹ, sẽ không bị hạn chế nhiều nữa." Tống Sở biết vũ khí tiên tiến có tác dụng lớn kinh người, phát triển về phương diện này là biện pháp tốt.
Cố Việt cũng rất tán thành, bản thân anh cũng không am hiểu về lĩnh vực vũ khí, không cách nào cống hiến được, cứ đem tài liệu kĩ thuật tiên tiến liên quan tới đó, để những chuyên gia về phương diện này tập trung nghiên cứu là tốt nhất.
"Tống Sở, bất luận em lựa chọn làm gì, anh đều đứng bên cạnh em." Anh cầm lấy tay của Tống Sở, trong lòng dâng lên một loại tâm trạng kiêu ngạo và kích động.
Tính giác ngộ tư tưởng của Tống Sở rất cao, mục tiêu phấn đấu của bọn giống nhau, làm hết sức mình, muốn thay đổi tình trạng nghèo khó lạc hậu của hiện tại, mong muốn làm chút gì đó cho đất nước.
Cho nên mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu vất vả hoặc nguy hiểm, anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Tống Sở có thể cảm nhận được tâm trạng của Cố Việt, cô cười nói: "Em tin tưởng anh."
Hai người vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới kí túc xá.
"Anh đi tụ họp với bọn họ đi." Tống Sở nói.
Cố Việt có chút không nỡ buông tay cô, "Được, anh sẽ cố gắng về sớm."
Tống Sở xoay người chuẩn bị lên lầu, lúc Cố Việt chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói không thể tin được, "Anh Việt."
Cố Việt: "..." Vừa nghe thấy giọng thôi là anh đã biết ai tới rồi.
Anh đã trốn tránh một cách rõ ràng như vậy rồi, tại sao người phụ nữ này lại đuổi tới đây?
Nghe thấy tiếng gọi, Tống Sở xoay người nhìn sang.
Chỉ thấy Nghiêm Vũ từ cách đó không xa bước nhanh tới, đầu tiên là lộ ra thần sắc lưu luyến si mê Cố Việt, sau đó trừng mắt mang theo vẻ xoi mói ghét bỏ mà nhìn cô.
"Anh Việt, cô ta là ai?" Nghiêm Vũ vừa hỏi được địa chỉ của Cố Việt là chạy tới đây ngay, nhưng không nghĩ tới anh lại thân mật đứng chung một chỗ với một người phụ nữ khác.
Nếu như cô ta không nhìn lầm, vừa nãy anh giống như nắm tay cô gái này, chuyện này sao có thể.
Tống Sở nghe cô ta hỏi như vậy, khoang tay đứng yên tại chỗ không nói.
Cố Việt tiến lên hai bước, bắt lấy tay của Tống Sở, giơ lên trước mặt Nghiêm Vũ, mang theo vài phần kiêu ngạo nói: "Cô ấy là bạn gái của tôi, Tống Sở."
Bạn cần đăng nhập để bình luận