Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 892. Đối xử này thì quá tốt rồi 1

Hoạt động làm thêm có Diệp Kính phụ trách, cuộc thi thì tháng sau. Thời gian này Tống Sở đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm riêng của mình.
Sau khi Will đi, mấy chuyên gia kỹ thuật nước ngoài kia thì ở lại.
Tống Sở sắp xếp các vấn đề ăn ở, sinh hoạt cho bọn họ xong thì liền khai triển hạng mục với bọn họ.
Hiện tại trong phòng thí nghiệm riêng chỉ có một mình cô, cảm giác quá bận rộn, hơn nữa còn rất nhiều việc vặt cô cần tự làm, không cần thiết.
Thế là cô liền gọi điện cho Hà Chính, người trước kia từng làm trợ lý cho cô ở tỉnh Hà.
Thiên phú ở mảng điều chế thuốc và sinh học của Hà Chính bình thường, nhưng làm việc thì có tính nhẫn nại và tỉ mỉ chu đáo, rất phù hợp để chuyên quản lý trung tâm thí nghiệm.
Hà Chính suy xét hai ngày rồi mới đồng ý. Mặc dù Tống Sở không ở tỉnh Nam, nhưng tin tức về cô lại được truyền tới đều đều.
Phòng nghiên cứu sinh vật của tỉnh Hà không tồi, nhưng thực sự phòng thí nghiệm riêng của Tống Sở lại nhiêu không gian phát triển hơn.
Quan trọng là phúc lợi Tống Sở đề ra quá cao, chỉ cần làm việc tròn 10 năm thì sẽ có một căn nhà 3 phòng ngủ một phòng khách, hiện tại có thể đưa ra gia qua ở luôn.
Tiền lương cũng gấp 5 lần công việc hiện tại của anh ta. Nghe nói mỗi quý sẽ căn cứ vào tình hình các dự án của phòng thí nghiệm còn có cả thưởng, thưởng cuối năm cũng thỏa đáng.
Tống Sở còn có thể sắp xếp công việc cho vợ anh ta, đại ngộ thế này ở tỉnh Nam thực sự là hiếm thấy.
Vợ anh ta làm công việc bán thời gian, trong nhà có hai đứa trẻ và một người giá, gánh nặng không nhẹ. Thế là sau khi thương lượng với người nhà cuối cùng quyết định đồng ý.
Trước đây anh ta từng làm trợ lý cho Tống Sở, tín nhiệm với cô rất cao.
Anh ta nộp đơn từ chức cho bên viện nghiên cứu sinh vật.
Lúc anh ta thu dọn đồ đạc, không ít đồng nghiệp vây quanh.
“Tiểu Hà, anh thực sự muốn đến làm việc ở phòng thí nghiệm riêng gì gì đó của Tống Sở sao?”
Hà Chính cười nói: “Ừ, tôi đã bàn xong chuyện từ chức với viện trưởng rồi, hai ngày nữa sẽ đi.”
“Tiểu Hà, làm sao mà anh sốc nổi thế, công việc của chúng ta ổn định thế này, là ăn cơm nhà nước đấy. Mặc dù Tống Sở giỏi, nhưng không biết cái phòng thí nghiệm trung tâm gì gì đó của cô ấy có đáng tin không nữa.”
Mọi người vẫn rất khâm phục Tống Sở, nhưng thấy đi làm việc cho cô ấy thì không quá đáng tin.
Hà Chính cười: “Tôi cảm thấy phòng thí nghiệm của chuyên gia Tống khá tốt, không chỉ có thiết bị thí nghiệm tuyệt với nhất trong nước hiện nay, mà còn có dự án hợp tác với tập đoàn Nhã Mỹ đứng đầu quốc tế hiện nay.”
Anh ta thấy được tình hình trước mắt của phòng thí nghiệm khá khả quan, nếu không cũng chẳng không chút do dự mà từ chức.
Sau đó bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa đãi ngộ và lương bên chuyên gia Tống dành cho tôi rất tốt, tôi chuẩn bị đi thử xem sao.”
Những người khác tò mò hỏi về tiền lương và đãi ngộ, anh ta cũng chẳng giấu giếm, nói xong mọi người đều líu lưới không nói nên lời.
Phúc lợi như thế quả thực quá tốt, còn sắp xếp công việc cho người nhà, nghe thế bọn họ đều không kìm nén được sự ngưỡng mộ.
Chỉ là vẫn cảm thấy đó là tư nhân, ai biết được sau này có cho phép tiếp tục làm hay không.
Mọi người lại khuyên Hà Chính một hồi, thấy anh ta không lay động gì thì mới từ từ yên lặng không nói nữa.
Sau khi anh ta đi thì vẫn còn những lời bàn tán ngớt, cảm thấy anh ta không chọn đúng rồi.
Có điều đợi tới khi phòng thí nghiệm tư nhân của Tống Sở trở thành phòng thí nghiệm lớn mạnh nhất quốc tế, lấy được vô vàn giải thưởng quốc tế, địa vị trong xã hội của Hà Chính cũng theo dòng nước mà dâng cao lên, những ánh mắt ngưỡng mộ đều đỏ lên, họ mới thấy rằng lựa chọn ban đầu của Hà Chính là đúng đắn vô cùng.
Đương nhiên, đó là sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận