Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 254. Được đằng chân, lân đằng đầu 2

Cố Việt cười cười nhìn cô: “Tôi biết cô muốn làm đồ ăn chín và bán ra, nên bây giờ mới tăng nhanh tiến độ.”
Anh đã càng ngày càng nhân nhượng càng dung túng cho Tống Sở rồi.
Mặt mày Tống Sở hớn hở nắm lấy hai tay đặt ở sau vai của anh nói: “Học thần Cố anh cực khổ rồi, anh là tốt nhất!”
Nhìn cô ngoắc đuôi bám lấy lòng như một con mèo nhỏ vậy, trong lòng Cố Việt rất vui thích, không uổng phí gần đây anh tăng giờ làm việc để nghiên cứu thêm một chút.
“Cô ghé qua muốn vẽ cái gì?” Anh hưởng thụ mặc cho Tống Sở bóp vai ở sau lưng.
Tống Sở nói một chút về dự định muốn bồi dưỡng mẹ cô thành một thợ thiết kế thời trang: “Tôi cảm thấy mẹ tôi rất có tố chất về phương diện này, đào tạo thật tốt trong tương lai sẽ dùng đến.”
Cố Việt cười ủng hộ nói: “Nhà thiết kế lớn tuổi trên thế giới cũng có rất nhiều, bác gái có thiên phú về phương diện này, cô hãy đào tạo thật tốt đi.”
“Nhưng mà cô định đi nói như thế nào với xưởng may quần áo vậy? Bây giờ công nhân cạnh tranh chức vụ rất khốc liệt, người thân của rất nhiều công nhân cũng còn đang chờ đợi, sợ là không dễ dàng vào.”
“Muốn tôi giúp một tay không?” Anh nói xong lại hỏi.
Tống Sở trả lời: “Không cần anh giúp đỡ, tôi cũng đã nghĩ xong cách để nhét mẹ tôi vào thế nào rồi.”
“Sẽ dùng lông vịt lông ngỗng để nói, nếu như thực sự phiền toái, thì tôi chỉ là lấy tiền lương ra, bảo bọn họ đừng nói cho mẹ tôi biết là được.” Cô nói ra đúng sự thật.
Trong tay cô gần đây tương đối đầy đủ, chủ yếu là thường xuyên đi lên núi hái thảo dược để luyện tập bào chế thuốc.
Bào chế tạm thời vô dụng, cô lập tức đưa toàn bộ cho Hồ đại ca bên kia để cho bọn họ thay mặt bán ra.
Bộ mặt dược liệu hảo hạng của thành phố bây giờ vẫn còn tương đối khan hiếm, cho nên giá cả bán thuốc cũng không tệ.
Cộng thêm vận may của nửa tháng trước rất tốt, gặp được một gốc cây linh chi lâu năm, cô cũng lấy đem đi bán.
Tính tổng cộng hơn hai tháng qua, cô cũng có một khoản tiền gửi ngân hàng không tính là ít.
Cố Việt cười khẽ nói: “Trái lại có thể thử một chút, nếu thật sự làm ra quần áo lông như cô nói, hiệu quả giữ ấm rất tốt, xưởng may quần áo chắc hẳn sẽ đồng ý.”
“Đó là, tôi rất có lòng tin với quần áo lông” Tống Sở nói.
Quần áo lông thì đến thập niên tám mươi mới xuất hiện, cô sẽ cho nó ra đời trước thời hạn vậy, cô vẫn luôn tương đối sợ lạnh.
“Đúng rồi, mỗi lần anh nghiên cứu ra cái gì là phải đi đưa cho xưởng cơ giới tỉnh có phải phiền toái quá không?” Tống Sở nói.
Cố Việt bất đắc dĩ nói: “Không có cách khác, kỹ thuật và thiết bị của xưởng cơ giới huyện không tốt mấy.”
Bằng không anh cũng không muốn đi làm việc này ở nơi cách xa như vậy.
Tống Sở suy nghĩ một chút nói: “Vậy hãy để cho xưởng cơ giới huyện mua một ít thiết bị mới, sau đó anh đi hướng dẫn kỹ thuật giúp, chờ đến khi bọn họ sản xuất ra máy ép túi đựng chân không, nhất định có thể kiếm về gấp bội.”
“Còn có thể đi đường xuất khẩu, để cho người nước ngoài cũng nhìn thấy một chút đồ của chúng ta so với của bọn họ tiên tiến hơn, kiếm về nhiều ngoại tệ một chút, nhân tiện kiếm thêm danh tiếng ra bên ngoài huyện Nam tỉnh Nam.” Cô nói.
Cố Việt quay đầu nhướng mày nhìn cô: “Cô cảm thấy xưởng trưởng của xưởng cơ giới sẽ đồng ý sao? Tôi cảm thấy bọn họ không có gan.”
“Nói lùi một bước thì coi như bọn họ có cái gan này, nhưng sợ là vốn không đủ, thiết bị mới cũng không dễ mua như vậy.” Anh bổ sung nói.
Tống Sở cười tiếp tục bóp vai nói: “Việc này phải đi tìm Thịnh Thanh Dương rồi, chúng ta đưa cho anh ta sưởi ấm, tin chắc với tầm mắt của anh ta nhất định có thể đồng ý.”
Chỉ cần có Thịnh Thanh Dương ủng hộ, sau đó xúi giục lay động xưởng trưởng của xưởng cơ giới, chuyện này mà ổn thỏa là có thể làm xong.
“Cô ra mặt đi tìm ít thiết bị cơ giới về không có vấn đề gì sao? Chuyện này là không được.”
Cô cười hì hì nói: “Có thể bớt được không ít việc, sau này anh cũng không cần phải chạy đến tỉnh nữa.”
Cố Việt được cô nói tương đối cảm động: “Tống Tiểu Sở, tôi cảm thấy cái miệng này của cô không đi làm luật sư thật là đáng tiếc.”
Tống Sở kiêu ngạo nói: “Chỉ là, bất quá tôi càng thích đồ vật có tính sáng tạo, cho nên cũng không cướp mất chén cơm của các luật sự khác đâu.”
Cố Việt dở khóc dở cười nói: “Cô đúng là được đằng chân, lân đằng đầu.”
Người phụ nữ này còn có cả bản lĩnh tự luyến này, lại vừa vô tình làm cho người khác cảm thấy lòng dạ ngay thẳng đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận