Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 512. Thật là quá đúng lúc 2

Tống Sở khá thích sự văn minh và bầu không khí của mấy vị bề trên của nhà họ Cố, học thần Cố bằng lòng cưng chiều cô, vậy cô để anh chiều, sẽ không già mồm từ chối.
Sau khi ăn cơm tối xong và ngồi một lát, Tống Sở và Cố Việt rời khỏi, hai người đến ngủ nhờ nhà đội trưởng Ngô, cái này đã nói trước.
Con gái của đội trưởng Ngô đúng lúc đã gả đi, Tống Sở ở phòng của cô ấy, Cố Việt thì ở phòng của cậu con trai đi làm ở phố huyện kia của anh ta.
Cố Cẩn ở lại nông trường cùng hai người cha Cố, cũng có nhiều thời gian gặp nhau một chút.
Ngày hôm sau hai người còn phải đi về tỉnh thành, cho nên trời vừa sáng đã đến nông trường ăn sáng.
Hôm qua bọn họ đã mua không ít bánh bao, màn thầu, hôm nay nấu cháo ăn cùng.
Anh cả Cố mở miệng nói với Cố Việt: “Anh nghe Tiểu Cẩn nói, nó ở phố huyện, chị họ của Tiểu Tống rất quan tâm nó, Tiểu Việt trở về cảm ơn một tiếng giúp anh.”
Con trai xem ra rất thích chị họ của Tống Sở, thậm chí mang chút ỷ lại, cho nên anh ta cảm thấy người ta nhất định đã để tâm chăm sóc, phải cảm ơn.
Cố Việt gật đầu cười, nói: “Quả thật chị Bình rất quan tâm Tiểu Cẩn, lúc em và Tống Tiểu Sở bận rộn, đều là chị ấy đưa đón giúp, thường xuyên nấu món ngon cho Tiểu Cẩn, em sẽ thay anh cả nói cảm ơn.”
Anh cả Cố gật đầu, mỉm cười: “Ừ, vậy nhờ em giúp trước.”
Trước mắt anh ta vẫn không cách nào đích thân đi cảm ơn.
Ăn xong bữa sáng, thấy sắp đến giờ, hai người dẫn Cố Cẩn rời khỏi.
Mặc dù vẫn rất không nỡ, nhưng cha Cố và anh cả Cố đã rất hài lòng rồi, tiễn ba người đến cửa nông trường, nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, lúc này mới quay về làm việc.
Bởi vì đã quen đường, Cố Việt lái xe nhanh hơn trước, bọn họ về đến tỉnh thành trước giờ cơm tối.
Tống Sở và Cố Việt về nhà khách tắm rửa trước, thấy cách thời gian kết thúc triển lãm còn hai tiếng, hai người vẫn quyết định qua xem.
Vừa đi đến gian hàng đã thấy đám người Thịnh Thanh Dương thảo luận với một thương nhân nước ngoài, bên cạnh không chỉ có Hứa Đình, ngay cả Hứa Vệ và không ít người cũng có mặt.
Một người phiên dịch đứng giữa hai bên nói gì đó, thương nhân nước ngoài kia không ngừng cau mày đặt câu hỏi, sau đó xưởng trưởng nhà máy cơ giới nói liên tục như giải thích, nhưng lại càng khiến đối phương không hài lòng.
“Đây là thế nào?” Tống Sở đi qua hỏi.
Nhìn thấy Tống Sở và Cố Việt, đám người Thịnh Thanh Dương như gặp được cứu tinh.
“Vị thương nhân nước ngoài này muốn mua máy đóng gói chân không của chúng ta, nhưng lại muốn biết nguyên lý máy móc chi tiết, còn đưa ra không ít câu hỏi, nhân viên kỹ thuật của nhà máy cơ giới bên này không theo kịp, cho nên chúng tôi cũng không thể trả lời.”
Thịnh Thanh Dương dừng một chút rồi nói: “Ông ta không hỏi rõ nguyên lý thì không bằng lòng ký hợp đồng, cứ nói mãi ở đây.”
Trái lại anh ta muốn bày ra thái độ thích mua thì mua với thương nhân nước ngoài này, nhưng mấu chốt là thái độ người ta vẫn không tệ, cũng không kiêu ngạo lỗ mũi ngước lên trời kia, nhưng cứ hỏi vấn đề chuyên ngành.
Theo ý của thương nhân nước ngoài, số lượng máy móc ông ta muốn mua rất lớn, toàn hoàn vượt qua thương nhân nước ngoài mua trước đây, hơn nữa vấn đề người ta hỏi cũng là nghiêm túc, bọn họ không giải đáp được, lại không muốn mất đơn lớn, đây chẳng phải vội muốn chết sao.
Trước đó lại không liên lạc được với hai người Tống Sở và Cố Việt, trong lòng mọi người thật ra đã chuẩn bị sắp mất đơn rồi.
Cũng mới phát hiện rời khỏi Tống Sở và Cố Việt, liên quan đến chuyên ngành và thảo luận đơn hàng tương đối có độ khó, mọi người đều có lòng nhưng không sức.
Tống Sở đại khái đã biết ý của ông ta, cười rồi nói: “Muốn tìm hiểu nguyên lý vẫn không đơn giản.”
Sau đó nghiêng đầu đưa một ánh mắt anh lên với học thần Cố nhà cô.
Cố Việt khẽ gật đầu, chủ động dùng ngoại ngữ lưu loát bắt chuyện với người nước ngoài kia, còn dẫn người đến trước máy đóng gói chân không giải thích.
Sắc mặt thương nhân nước ngoài kia cũng tốt hơn rất nhiều, hai người còn thảo luận rất chuyên nghiệp.
Thấy thương nhân nước ngoài từ mặt mũi xám xịt, cau mày đến giãn lông mày ra, thậm chí mặt mày đã tươi tắn nhiều, người có mặt thở phào một hơi, cảm thán Tống Sở và Cố Việt đến thật là quá đúng lúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận