Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 377. Lẽ nào anh không cho là như vậy sao? 1

Tống Sở và Tống Bình lái xe quay về, người trong thôn đều đã cơm nước xong bắt đầu ngồi dưới tán cây bàng tán gẫu.
Gần đây người tới bóng cây hóng gió vô cùng nhiều, bởi vì lần nào tới Tống Hữu Phúc cũng cầm radio cho mọi người cùng nghe.
Thấy hai người trở về, người trong thôn đều lên tiếng chào, rồi lại vây quanh Tống Hữu Phúc.
Tống Hữu Phúc tranh thủ bảo Tống Sở mau về nhà ăn cơm, sau đó lại cười híp mắt xoay người đi mở radio.
Tống Sở phát hiện cha cô đúng là đã tìm niềm vui mới rồi, bây giờ thật sự rất vui.
Cô kéo Tống Bình về nhà mình, quả nhiên vào bếp đã nhìn thấy cơm canh vẫn còn ấm.
"Chị Bình, công việc hai ngày nay chị hãy giao cho Đường Vĩ làm đi, sau đó thu dọn đồ đạc, ba ngày sau chúng ta sẽ tới huyện thành báo danh, sẽ ở lại trong huyện luôn, lúc được nghỉ sẽ dành chút thời gian quay về." Tống Sở để cơm canh lên bàn.
Tống Bình vừa giúp đỡ vừa nói: "Được, chị đã thu xếp xong công việc trước đây rồi."
Đối với công việc mới và hoàn cảnh mới, cô ấy có cảm giác khẩn trương mà mong chờ.
"Trưởng khu và Phó trưởng khu bên này em đã quyết định xong chưa?" Cô ấy hỏi.
Tống Sở gật đầu: "Ừ, mai em sẽ họp toàn khu, nói mọi người làm một cuộc tuyển cử, không có gì bất ngờ xảy ra thì anh họ em chắc là có khả năng trở thành trưởng khu, Đường Vĩ là phó trưởng xưởng."
Trên năng lực ứng biến và quyết đoán công việc, anh họ cô là người tốt hơn một bậc.
Đường Vĩ lại thuộc về người có tính cách tương đối vững vàng, hai người này đúng lúc có thể hỗ trợ lẫn nhau.
"Như vậy rất ổn." Tống Bình cũng hiểu được việc để mọi người tuyển cử là lựa chọn đúng, tuy rằng với danh tiếng của Tống Sở ở trong thôn và khu nuôi dưỡng, sẽ không có người nghi ngờ, những cũng sợ tương lai người khác sẽ nói ra nói vào.
Hai người nói tới một vài tình huống có thể gặp khi làm việc ở huyện, Tống Sở cũng bảo Tống Bình làm công tác chuẩn bị.
Sau khi cơm nước xong, Tống Sở đi tới kí túc xa nhân viên của khu nuôi dưỡng.
Sau khi trở về kí túc xã đã được sửa sang xong, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Cố Việt cũng dẫn Cố Cẩn vào ở.
Ngoại trừ Cố Việt ra, trong khu nuôi dưỡng cũng không thiếu đám thanh niên chọn lựa dọn vào ở trong ký túc xá, dù sao có người có điều kiện gia đình quả thực rất kém.
Bây giờ phúc lợi trong khu nuôi dưỡng vô cùng tốt, chỉ cần điều kiện phù hợp, đều có thể xin vào ở ký túc xá, bên này còn xây phòng vệ sinh riêng và nhà tắm.
Cũng bởi vậy, nhóm ký túc xá đầu tiên vừa xây xong, đã được xin vào ở toàn bộ.
Ký túc xá chia làm hai loại hình, buồng trong và phòng đơn.
Buồng trong là một phòng ngủ một phòng khách, tổng cộng cũng chỉ có mười căn, đều được phân cho những công nhân trong nhà có hai thành viên hoặc là hai người trở lên đang làm việc ở trong khu nuôi dưỡng, Cố Việt là một trường hợp đặc biệt.
Cố Việt ở lầu hai, cửa gian phòng đang mở, một mình anh đang ngồi ở bàn sách vẽ vời.
Nghe được tiếng bước chân anh quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Tống Sở, anh lập tức buông bản vẽ đứng lên.
"Ngồi đi." Anh rót một ly nước cho Tống Sở.
Hai người ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Tống Sở hỏi: "Cẩn đâu?"
"Ra ngoài chơi với đám Đại Nữu rồi." Cố Việt cười trả lời.
Lúc mới tới thôn Cố Cẩn vẫn còn khá nhút nhát, sau này Tống Sở bảo mấy đứa bé nhà họ Tống kéo đi chơi chung nên cũng đã thoải mái hơn không ít.
Ăn cơm tối xong, cũng theo mấy đứa bé nhà họ Tống đi chơi với mấy đứa trong thôn.
Nhưng mà phần lớn thời gian đều chạy tới chuồng trâu với ông nội thằng bé, đối với đứa cháu trai Cố Cẩn này, ông nội thằng bé vô cùng thương yêu và coi trọng.
Ở chuồng trâu có mấy ông lão, chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng yêu hiếu thuận lại hiểu chuyện như vậy, cho nên đều đặc biệt thích Cố Cẩn, đều có chúng ý tứ muốn bồi dưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận