Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 713. Cũng sẽ không ngại 2

“Bạn của cậu hai hôm nay muốn tới dùng cơm. Bởi vì có mười mấy người, không có cách nào để mà chiêu đãi ở nhà, cho nên chú lập tức dẫn cậu ấy tới nơi này để mà nổ súng chiêu đãi.” Triệu Địa rửa tay xong lau lau tay.
Tống Sở nhíu nhíu mày, nói: "Anh hai còn có rất nhiều bạn bè như vậy sao."
Lúc này mới đã bao lâu, mà lại kết được nhiều bạn như vậy ở thủ đô chứ?
Anh hai Tống cười ha ha một tiếng rồi nói: "Thực ra thì chính là gặp phải mấy người ở trên xe lửa, sau đó anh và bọn họ đi ra ngoài chơi được hai lần, lại làm quen một ít những người bạn khác.”
"Ngày trước khen thầy của anh làm cơm ăn ngon, đã treo khẩu vị của bọn họ lên, nên anh mới đưa người mời tới làm khách."
Sợ Tống Sở hiểu lầm anh ta, anh ta lại lập tức giải thích nói: "Đây chính là thầy đồng ý."
Triệu Địa cười nói: "Dù sao chú nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, cậu ấy kêu bạn tới, cũng có thể náo nhiệt được hơn một chút."
Sau khi anh hai Tống đến, cuộc sống của ông ấy cũng không còn nhàm chán như vậy nữa.
"Sao các cháu cũng tới đây? Buổi tối cũng cùng nhau ăn cơm nhé?" Ông ấy hỏi hai người Tống Sở.
Tống Sở trả lời: "Ăn cơm thì cũng không cần đâu ạ. Hai ngày nữa cháu chuẩn bị trở về tỉnh Nam đi tham gia thi vào trường đại học, cho nên tới hỏi anh hai một chút xem có muốn cùng cháu trở về hay không?"
Triệu Địa xua xua tay, nói: "Cậu ấy cũng không trở về đâu. Có tay nghề mà chú truyền cho cậu ấy, trở về làm ruộng thì quá lãng phí."
“Đúng đúng, em gái, anh quyết định không trở về nữa. Anh muốn ở lại thủ đô mở quán ăn.” Anh hai Tống lập tức phụ họa.
Tống Sở nhìn anh ta hỏi: "Mở quán ăn sao? Anh định mở thế nào?"
Anh hai Tống ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Mở ở nơi này, thầy nói sẽ mượn chỗ này cho anh, sau đó còn đồng ý tới giúp anh nữa."
Anh ta lại không ngu ngốc, trước đây em gái đã khăng khăng nhấn mạnh với anh ta rằng phải cố gắng hết sức để nâng cao sự hứng thú nấu ăn lên như thầy, không phải là vì điều này sao?
Cho nên, sau khi anh ta trải qua một tháng cố gắng, cuối cùng cũng đã thuyết phục được thầy tới giúp mình.
Tống Sở kinh ngạc không thôi, nói: "Anh mở quán ăn, ông Triệu sẽ tới giúp anh sao? Có chắc chắn là không phải ngược lại không?"
Cô phát hiện mình thật sự rất là đánh giá thấp người anh hai bình thường thích trộm gia giở thủ đoạn nhất, còn không cần dùng đến đích thân cô rat ay, lại đã làm lung lay được ông Triệu.
Mấu chốt còn không phải là đi giúp phụ bếp, mà ngược lại là để cho ông Triệu giúp anh ta, chuyện này thì hơi lợi hại.
Anh tư Tống kiêu ngạo vô cùng mà nói: "Chính là anh mở ra quán ăn, thầy tới giúp anh."
“Dĩ nhiên, thầy đối xử với anh tốt như vậy, thầy suốt đời giống như là cha, sau này anh cũng sẽ phải phụng dưỡng chăm sóc cho thầy ấy.” Anh ta nói thêm một câu.
Mặc dù anh ta có không ít những suy nghĩ tâm tư của mình, nhưng cũng biết là thầy rất tốt với mình, tương lai chắc chắn anh ta cũng sẽ không bỏ mặc đối phương.
Triệu Địa cũng bằng lòng đi tin tưởng thêm một lần cuối cùng nữa, ông ấy cười nói với Tống Sở: "Ừ, chú đi giúp cậu ấy một tay, để cho bản thân cậu ấy tự đi xông pha một lần đi, chú già rồi không còn có sức lực xông xáo nữa, giúp cháu xem chừng cậu ấy một chút thì được.”
Hai anh em muốn cho ông ấy xuống núi, ông ấy đã tự nhiên nhìn ra được, lúc đầu vốn là còn do dự, thấy gần đây anh hai Tống quấn lấy ông ấy tiếp tục dạy nấu ăn, thỉnh thoảng thì gọi vài người bạn đến nhà bày một bàn cũng để cho ông ấy vừa tìm được phần thích thú và vui thích ban đầu với nấu ăn kia.
Nhưng mà cũng không muốn lại đi lo lắng về những thứ khác, vì vậy cho nên ông ấy mới quyết định để cho học trò của mình làm, ông ấy ở bên cạnh nhìn một chút là được rồi.
Đương nhiên là Tống Sở không nhịn được mà nói: "Cũng được, vậy thì ông Triệu chú nhìn anh hai một chút thật kỹ cho cháu, anh ấy không có chú giám sát thì sẽ ngứa da, nếu như có làm chuyện gì không đúng, mặc dù chú có trực tiếp tát anh ấy, cha mẹ cháu cũng sẽ không ngại đâu ạ.”
Điểm chính của lời nói này là nói cho anh hai Tống nghe.
Anh hai Tống: "..." Em gái thực sự là quá độc ác tàn nhẫn.
Nhưng mà anh ta cũng không dám phản bác mà chỉ có thể nở ra một nụ cười gượng gạo, đứng ở bên cạnh phụ họa.
Triệu Địa cười nói: "Ha ha, có những lời nói này của cháu thì chú yên tâm rồi.”
“Đúng rồi, lần sau cháu quay lại, thì cũng cùng dẫn vợ và con cậu ấy tới đây đi.” Ông ấy còn nói.
Bản thân ông ấy cũng có tâm tư, chính là người khi về già hy vọng có người ở bên cạnh náo nhiệt một chút, để học trò ở lại thủ đô, đương nhiên là không thể để cho vợ chồng và con cái người ta chia cách nhau được.
Dù sao sân của ông ấy cũng lớn, cả nhà của học trò tới ở cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận