Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 120. Chủ yếu vẫn là cô giăng bẫy cao siêu 2

"Nhìn đúng thật là rất xứng đôi vừa lứa, nhưng mà nếu thật sự hai người ở bên nhau thật rồi. Lỡ đâu ngày nào đó cãi nhau vậy thanh niên tri thức Cố có đánh thắng được ác bá thôn Tống không nhỉ?"
"Nhìn vóc dáng này của thanh niên trí thức Cố coi bộ khó."
"Đột nhiên có chút đồng cảm với thanh niên tri thức Cố, cưới vợ thì vẫn là nên cưới một người đức hạnh tí, chứ không một câu không vừa lòng liền bị đánh vậy cũng quá thảm rồi."
"Nói không chừng thanh niên tri thức Cố con người ta tính tình tốt, không so đo thì sao? Cũng hoặc là ác bá thôn chúng ta căn bản là thương tiếc thanh niên tri thức Cố, một gương mặt tuấn tú như thế kia, đổi lại là tôi thì tôi cũng không ra tay đánh được."
"Ha ha, vậy nên ý ở đây chính là, ác bá thôn Tống vẫn là phải tìm một người như thanh niên tri thức Cố mà thôi, chứ đổi lại thành người khác không có gương mặt này thì e là sẽ bị đánh cho thê thảm mất."
Người trong thôn càng nghĩ lại càng cảm thấy như vậy lại hay, ác bá thôn Tống vẫn là đi gieo tai vạ cho thanh niên tri thức Cố đi, vậy những người con trai trong thôn mới không bị đánh chứ!
Tống Sở và Cố Việt vẫn không hề hay biết người trong thôn đã ghép đôi đủ kiểu cho hai người rồi, càng có không ít người bắt đầu đồng cảm với Cố Việt, nếu không tuyệt đối cạn lời lại cộng thêm tức xạm mặt lại.
Đây cũng là cái gì theo cái nấy nhỉ?
Nhà họ Phương, hai người chị dâu của Phương Nguyệt Lam đang quét rác, nhặt rau ở trong sân.
Nhìn thấy sắc mặt của Phương Nguyệt Lam không tốt, giống như về nhà có chút không yên lòng, hai người đều không hẹn mà cùng bĩu môi, đôi bên trao đổi ánh mắt với nhau, cố tình trò chuyện giết thời gian.
"Lúc nãy chị có nhìn thấy không? Thanh niên tri thức cố và Tống Sở chạy chung một chiếc xe từ thị trấn về nhìn nhau cười nói vui vẻ, trông có vẻ là quan hệ rất tốt."
Trước kia phát đường cho cả thôn, Tống Sở vốn cũng chẳng so đo hiềm khích lúc trước cũng phát cho nhà họ Phương tụi cô, nhưng lại giật dây khiến cho hai người cứng rắn không cho lấy, cũng khiến cho trong lòng cả hai người không được thoải mái.
"Nhìn thấy rồi, thanh niên tri thức Cố là trí thức đến từ Kinh Thành, bây giờ Tống Sở lại có tài cán, người ta chính là trai tài gái sắc nhìn rất xứng đôi."
"Đúng đấy, không giống với người nào đó, dáng dấp chẳng ra sao tối ngày lại còn thích giả vờ giả vịt, chẳng trách thanh niên tri thức Cố không vừa mắt, đổi lại là em thì em cũng sẽ chọn Tống Sở vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang thôi à."
"Người nào đó chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thanh niên Cố mắt nhà người ta cũng đâu có chột."
Trước đó Phương Minh Lan cũng vừa hay nhìn thấy Cố Việt và Tống Sở chạy chung một xe vào thôn, không biết Tống Sở đã nói gì mà chọc cho Cố Việt mặt mày rạng rỡ.
Cũng là lần đầu tiên cô ta thấy được Cố Việt nở nụ cười chân thành như thế kia, trước kia đều chỉ là lạnh lùng xa cách, giống như là một đóa hoa cao lãnh khó gần vậy.
Nhưng tại sao lại gần gũi, trò chuyện vui vẻ như vậy với người phụ nữ thô lỗ hung hãn như Tống Sở được chứ?
Nụ cười của hai người đâm vào mắt cô ta đau hết sức, cũng khiến cho trái tim cô ta khó chịu đến vặn vẹo nên mới có hơi hồn xiêu phách lạc về nhà.
Lại không ngờ vừa bước vào cổng đã nghe thấy những lời châm chọc của hai người chị dâu, vành mắt cô ta lập tức ửng đỏ, không nhịn được lao tới đẩy hai người.
"Hai người nói ai hả? Ai không xứng với thanh niên tri thức Cố hả?"
Cô ta phát tiết hét lên: "Thanh niên tri thức Cố và Tống Sở mới không xứng với nhau, cô ta có chỗ nào xứng được với thanh niên tri thức Cố chứ? Hai người sao lại không muốn tốt cho tôi chứ hả? Hai người quá đáng quá rồi."
Hai chị dâu Phương một người không đứng vững thì đã lại bị cô ta đẩy ngã.
Vừa chuẩn bị đứng dậy bật lại, đột nhiên cảm thấy bụng tê rần: "Á, bụng em đau quá."
Chị dâu cả Phương thấy thế lập tức đến đỡ người dậy, phát hiện quần của chị dâu hai Phương có máu, giật nảy mình.
Ngay sau đó liền hét lớn để gọi người đàn ông của mình và anh hai Phương đưa người đến trạm y tế của thôn.
Phương Nguyệt Lam cũng bị dọa cho sợ hết hồn, càng trở nên hoảng hốt hơn.
Không phải là cô ta cố ý, ai bắt bọn họ ở sau lưng cô nói cô không sánh bằng Tống Sở, nói cô ta không xứng với thanh niên tri thức Cố chứ.
Cô ta ngẫm nghĩ liền chạy tới tìm mẹ Phương trước, sau đó thêm mắm dặm muối nói hai người quá đáng thế nào trước, không phải là cô ta cố ý.
Mẹ Phương nghe xong, vội vàng kéo cô ta đến trạm y tế thôn.
Lúc này mới biết chị dâu hai Phương mang thai, cú ngã vừa rồi suýt tí nữa đã sảy thai.
Mặc dù là cái thai vẫn còn, nhưng sau này cần phải giữ thai cẩn thận dưỡng mới được. Sau khi về nhà, Phương Nguyệt Lam cũng bị cả nhà mắng cho một trận.
Điều này khiến cho Phương Nguyệt Lan càng thêm hận Tống Sở, cảm thấy tất cả mọi thứ của cô ta bây giờ đều là do đối phương tạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận