Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 171. Cha nhất định làm xong chuyện này 1

Tống Sở buông Tạ Hạo bị trói quặt ra, cười với hai người.
“Đã nhường rồi!”
Hồ đại ca cười nói: “Đi, vào trong ngồi một lát.”
Tống Sở cũng không từ chối, cùng anh tư Tống theo hai người vào phòng khách.
Tạ Hạo còn ngâm trà cho hai người, đối đãi hoàn toàn khác lúc nãy.
“Tiểu đồng chí từng tập luyện?” Tạ Hạo hỏi.
Tống Sở cười: “Từ nhỏ sức lực của tôi đã lớn, cũng thường đánh nhau với người trong thôn, cứ vậy mà luyện ra.”
Hồ đại ca, Tạ Hạo: “…”
Lý do này thật là khiến bọn họ không nói nên lời, đây là cuộc sống hằng ngày mà một cô gái nhỏ nên có sao?
Hồ đại ca cười lúng túng: “Ha ha, hóa ra là như vậy, ở thôn của các người, tiểu đồng chí đánh nhau hẳn là lợi hại nhất nhỉ?”
Tống Sở còn chưa nói, anh tư Tống đã tự hào ưỡn ngực: “Đó là hiển nhiên, em gái tôi là đầu gấu thôn của chúng tôi.”
“…” Hai người Hồ đại ca giật khóe miệng.
Nhìn bộ dạng của anh tư Tống, giống như em gái anh ta làm đầu gấu thôn là một chuyện rất vinh dự, đột nhiên bọn họ không biết tiếp lời thế nào.
“Khụ khụ, lợi hại!” Hồ đại ca giơ ngón cái biểu thị bái phục, lần đầu bọn họ nghe nói còn có nữ đầu gấu thôn đấy.
Ông ta nhớ đến lời nói khoác lúc trước của anh tư Tống, nhưng bây giờ gặp được người thật cơ bản đã tin rồi.
“Tiểu đồng chí, nghe nói cô không những mở một nhà xưởng ép dầu, còn sắp xây dựng một khu nuôi dưỡng?” Hồ đại ca hứng thú hỏi.
Tống Sở cười đáp: “Không phải là sắp xây, mà là đã bắt đầu xây rồi, tháng sau hẳn là có thể chính thức hoạt động.”
Tháng sau chuồng nuôi của khu nuôi dưỡng có thể sửa xong, tất cả gà con cũng có thể nở ra.
Hồ đại ca châm điếu thuốc: “Tiểu đồng chí, các người có bán loại gà ở khu nuôi dưỡng không?”
Tống Sở nghe ra ý của ông ta: “Bán là bán, nhưng chắc sẽ không đến chợ đen, chúng tôi đã xin thành khu đoàn thể quốc doanh.”
“Hai năm này chắc sẽ chỉ bán ra bình thường cho đơn vị quốc doanh, qua hai năm lại có thể đi hàng cho các người.”
Cô không cần thiết phải đặt khu nuôi dưỡng lên lửa nướng vì một chút giá cao, dẫu sao nếu bị người ta tố cáo gà vịt của bọn họ mua bán ở chợ đen, sau khi kiểm tra sẽ rất phiền phức.
Hai năm sau kinh tế sẽ khai sáng rất nhiều, đợi sau năm 78 cải cách mở cửa là có thể làm công khai rồi, lúc đó mới là thời kỳ phát triển tốt nhất của khu nuôi dưỡng.
Chỉ cần đám người Hồ đại ca đừng bị tố cáo và sa lưới trước lúc này, với tình hình thông thường, bọn họ sẽ trở thành tốp người đầu tiên giàu lên dưới trào lưu cải cách, suy cho cùng bọn họ gan lớn, có vây cánh, có con đường.
Bây giờ cô muốn qua lại tốt với đám người Hồ đại ca, cũng để làm bước đệm cho sau này.
Chủ yếu là để cho anh tư cô xen vào một chân, sau này khi chính thức bước lên con đường buôn bán, cũng có thể tích góp được rất nhiều vây cánh và mối quan hệ.
Hồ đại ca hơi tiếc nuối nói: “Vậy sao, vậy có chút đáng tiếc.”
Trái lại cũng không cố ép, nếu đã đăng ký khu quốc doanh, bán ra cho đơn vị quốc doanh nhất định sẽ an toàn rất nhiều, ông ta có thể hiểu.
Tống Sở khẽ cười nói: “Nhưng ngược lại nhà tôi có thể hợp tác với các ông, bán rau củ, trái cây, không biết các ông bên này có thu không?”
“Rau củ trái cây?” Hồ đại ca cười hỏi: “Có những gì?”
Tống Sở báo đại khái một lượt các loại hạt giống anh tư Tống mua: “Tạm thời là những cái này, hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, mùa đông cũng sẽ không đứt hàng.”
Hộp gỗ của cha cô đã sắp làm xong rồi, một mét vườn rau có thể mau chóng gieo trồng.
Đến mùa đông, tập hợp hộp gỗ lại, làm nhà kính trồng rau, đúng lúc hôm nay quen biết xưởng trưởng của nhà máy thép, đến lúc đó chắc có thể mua được một số giàn thép.
Hồ đại ca sững sờ: “Mùa đông cũng có thể trồng nhiều rau như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận