Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 592. Quả nhiên là danh hư bất truyền 1

Những người khác có mặt ở đây cũng đều không ngờ tới rằng Tống Sở lại đưa ra một cái lý do như vậy.
Dẫu sao bọn họ vẫn còn đang lăn lộn tìm tòi trong phương diện chế thuốc sinh học, Tống Sở người ta cũng đã nghĩ đến vấn đề phương diện khai thác nguyên liệu, cũng muốn để mà nỗ lực.
Điều này càng khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng trước mắt quả thực vẫn còn tồn tại tình hình như vậy, nếu như chỉ có thể dựa vào nguyên liệu chế thuốc nhập vào, như vậy hạn chế của nghề chế dược phẩm thật sự sẽ rất lớn.
Hơn nữa thật ra thì nghề chế thuốc và cây sinh học gắn liền với nhau như vậy, cũng là chặt chẽ không thể tách rời, dù sao nguyên liệu mà bọn họ lấy ra để chế thuốc phần lớn đều đến từ dược liệu và thực vật.
Tống Sở thấy ông Ngụy buông lỏng, cô cười: "Vậy là bậc thầy kia thầy đây là đồng ý đúng không?"
Ông Ngụy tức giận, nói: "Nếu thầy không đồng ý, con cũng sẽ không đi làm sao?"
"Mục tiêu của con thật sự rất cao cả, quả thật là có thể phục vụ cho ngành nghề chế thuốc sinh học, không chừng còn có thể phá quy tắc của cái nghề này, nếu như thầy phản đối, cũng không ra."
Chỉ với một câu nói mà ông ấy đã thay đổi cả chủ đề cuộc trò chuyện: "Nhưng mà mới vừa rồi lại chính là con cam kết, cho dù sau này đi nghiên cứu sinh vật thực vật, vậy cũng phải đồng thời chiếu cố cái công việc chế thuốc sinh học này."
Tống Sở cười, gật đầu nói: "Đây là chuyện đương nhiên ạ, con còn có rất nhiều thuốc muốn chế tạo ra mà vẫn chưa thực hiện được, con chắc chắn sẽ không rời khỏi cái phạm vi này."
Sau đó cô trêu chọc mà nói: "Nếu không thì thầy chắc chắn cũng sẽ không cho phép con".
Vẻ mặt tức giận của ông Ngụy trước đó đã bị vẻ vô cùng không biết phải làm sao thay thế: "Nói nhảm, nếu như con không muốn làm chuyện này, thầy nhất định sẽ đi tìm con gây rối."
"Việc con học những chuyên ngành khác và tới ban thí nghiệm làm cô giáo không có gì mâu thuẫn cả, chờ sau khi con thi lên đại học tới thủ đô, mỗi một tuần hoặc là một tháng rút thời gian ra hai ba lần, tới hướng dẫn một chút đi.”
Ông ấy phát hiện Tống Sở giảng bài rất phù hợp, làm thí nghiệm cũng rất sinh động, quyết định hay là giúp bọn học sinh ban thí nghiệm tranh thủ một cơ hội.
Tống Sở bật cười: "Thầy cũng như vậy, con đương nhiên là không thành vấn đề."
"Nếu như có thời gian, con sẽ mỗi tuần qua đó một lần. Nếu như gặp phải làm thí nghiệm các loại, thì sẽ lai phân phối thời gian từ bên trong."
Mười hai người trong ban thí nghiệm, đúng là trước mắt chính là những nhân tài chế thuốc sinh học mà Hoa Đại đào tạo trọng điểm, cho dù cô là vì giữ mặt mũi cho thầy, vẫn hy vọng bọn họ có thể làm những trụ cột vững chắc của cái nghề này trong tương lai, cũng sẽ cố gắng giúp bọn họ.
Mặt mày ông Ngụy hơn hở, nói: "Ha ha, thầy cũng biết mình không có nhận sai người học trò là con này mà."
“Hôm nay ngoại trừ việc đến thăm thầy, có phải còn có chuyện gì hay không?” Ông ấy hỏi.
Tống Sở lấy một túi văn kiện từ trong túi xách mà cô xách theo ra đưa tới, nói: "Thầy, trong này có một bài luận văn do con viết về loại thuốc hạ sốt mới, con chuẩn bị đi gửi tới cho “Sinh học quốc tế”, còn chuẩn bị xin độc quyền, cho nên con lấy tới nhờ thầy giúp xem qua một chút."
Trước đây khi thầy chưa bị điều cán bộ xuống cơ sở rèn luyện thì là một tài năng rất xuất chúng trong cái nghề này, cũng có danh tiếng ở quốc tế, cũng tương đối hiểu biết về cái nghề này ở quốc tế, cho nên cô vẫn là rất khiêm tốn mà xin chỉ bảo.
Trước đó, ông Ngụy thông qua việc liên lạc điện thoại với Tống Sở cũng biết cô lại làm thuốc hạ sốt mới, lần này cũng không phải là cô chủ đạo nữa mà toàn bộ quá trình đều là do chính cô làm nên, cho nên cái độc quyền này có thể lấy danh nghĩa cá nhân mà xin, như vậy thì làm luận văn phát biểu cũng không có thể nghi ngờ gì mà cũng chính là do cô làm luôn.
“Để thầy xem qua một chút.” Ông ấy cầm lấy văn kiện ngồi xuống, mở ra xem một cách cẩn thận.
Ông ấy càng xem thì càng thấy kinh ngạc, trên mặt cũng dần dần lộ ra vẻ khen ngợi.
Sau khi xem xong còn có chút chưa thỏa mãn và tò mò, đây là luận văn có tính chuyên nghiệp, chẳng qua là viết lên các loại dược lý, cụ thể có rất nhiều thứ dĩ nhiên là thuộc về bảo mật, nhưng nhân viên chuyên nghiệp lại có thể nhìn ra giá trị của loại thuốc hạ sốt này.
"Phần luận văn này con viết rất chuyên nghiệp, góc độc trình bày cũng rất rõ ràng. Giá trị của thuốc dùng rất cao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận