Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 63. Như này thì ghê gớm quá rồi 1

“Được, cháu sẽ đi thông báo.”
Đường Dân đứng dậy suy nghĩ một hồi rồi dặn dò: “Cháu dẫn bọn họ lên núi phải thật cẩn thận, an toàn là trên hết.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Tống Sở nhất định sẽ không để người khác gặp chuyện đâu, nếu không sau này ai mà dám tin cô nữa.
Đường Dân đi rồi, Tống Sở và Cố Việt cùng tiến vào phòng ép dầu đọc sách.
Anh hai Tống thấy thế thấp giọng nói với anh tư Tống: “Thằng tư, nhìn em gái thế kia, có phải sắp cua được thanh niên tri thức Cố rồi không?”
Thanh niên tri thức Cố vừa lắm tiền lắm phiếu lại đẹp trai, em gái anh ta thông minh cứ nhắm vào không buông.
“Hì hì, chuyện này còn phải hỏi sao.” Anh tư Tống mờ ám cười thành tiếng: “Không hổ là em gái em, lợi hại giống hệt em.”
“Biến đi!” Anh hai Tống tức giận nói, em gái rõ ràng là thông minh giống anh ta mới đúng.
Hai anh trai Tống ép dầu xong, đã là chín giờ tối rồi.
Cố Việt suy nghĩ dường như chưa dứt đi ra từ không gian phòng thí nghiệm cùng Tống Sở.
“Để tôi kêu anh tư dìu anh về.” Tống Sở cũng mong chân của anh mau hồi phục.
Hôm nay Cố Việt phải đứng trong thời gian dài nên chân có chút đau, liền gật đầu luôn: “Được, vậy làm phiền anh tư của cô rồi.”
“Không sao, anh cải tiến sửa sang lại được máy ép dầu cũng coi như trả công rồi.” Tống Sở không chút khách sáo nói.
Cố Việt bật cười: “Tôi phải báo đáp anh tư của cô chứ, liên quan gì đến cô đâu?”
Tống Sở liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh tư tôi cũng là do tôi gọi tới giúp anh mà, vậy nên anh vẫn nợ tôi ân tình.”
Cố Việt: “...”
Tống Sở về nhà rửa mặt xong thì anh tư Tống mới trở về.
Thấy trong tay anh ta có hai tờ giấy, cô liền tới gần để xem xem có gì, linh kiện phía trước nhìn trông như quyển sách phục chế, vừa chuẩn chỉnh vừa đúng theo khuôn mẫu.
Xem ra cái tên kia cũng có chút tay nghề vẽ vời, vẽ máy móc lại càng kiệt xuất.
Tống Sở đưa giấy lại cho anh tư Tống: “Ngày mai anh lên phố huyện mau mấy linh kiện ở mặt trên này nhé, tới đi lúc đi báo cáo để ghi chép lại vào sổ sách trong thôn.”
Anh tư Tống có chút không bằng lòng: “Em bảo cậu sắp người khác trong đội đi đi.”
Sau đó đến gần Tống Sở lén lút nói: “Ngày mai anh phải đi bán dầu rồi.”
Tống Sở đập cho anh ta một nhát: “Ngốc nghếch, kêu anh đi mua linh kiện không phải là để thuận tiện đi bán dầu luôn sao? Hôm nay vừa ép xong dầu, ngày mai anh lại chạy vào trong nội thành, anh coi người trong thôn là kẻ ngốc à?”
“Hơn nữa đi bán dầu thì anh cũng phải xin nghỉ phép đó.”
Anh tư của cô là người rất thông minh, mồm mép cũng lanh lợi nên cô để anh ta thử đi mua linh kiện trước, nếu có thể mua được linh kiện về từ nhà máy cơ giới, vậy thì sau này có thể làm được việc trong phương diện này rồi, sẽ bồi dưỡng anh ta cho tốt.
Nghe cô nói vậy, anh tư Tống cười hì hì khen ngợi: “Em gái, em đúng là càng ngày càng thông minh.”
Anh ta cũng cần phải đi làm, tuy rằng hay làm không được việc cho lắm, nhưng muốn tới phố huyện thì phải xin phép đội của mình.
Đầu óc của em gái anh ta đúng là càng ngày càng mở mang, viện cớ đi mua linh kiện để xin nghỉ phép, quá chuẩn luôn.
“Thực ra, ngày trước là em lười biếng mới so đo với mấy người ngu ngốc các anh, sau này mấy anh nên chịu khó học tập em, có chuyện gì cứ hỏi em.” Tống Sở hất cằm, xoay người trở về phòng.
Anh tư Tống: “...” Sao anh ta lại trở thành kẻ ngu ngốc rồi?
Sáng sớm hôm sau, Tống Sở đã cắt đủ cỏ cho heo ăn, ăn sáng xong liền dẫn chín người đã tập hợp đủ đi lên núi.
Trong chín người đó có sáu người thành thật, ba người còn kia lại vô cùng láu cá hay gây sự.
Tống Sở trước kia từng đánh nhau với ba người đó rồi, hơn nữa hôm qua ở nhà máy ép dầu, cô cũng động tay động chân, nên ba người kia rất lễ độ với cô.
Trên đường đi còn cố tình tìm chuyện nói với Tống Sở, cô phát hiện ba người đó rất mồm mép, xem chừng cũng không có vấn đề gì hết, thậm chí còn rất khéo đưa đẩy, thích hợp để làm việc buôn bán.
Tâm tư cô khẽ động, có chút chú ý, thi thoảng nói với bọn họ mấy câu.
Đi được một tiếng đồng hồ, cô dẫn bọn họ tới nơi có cây trà.
Cô chỉ tay về phía trước quả trà nói: “Mọi người đi hái quả trà đi, mỗi người hái được bao nhiêu túi, tôi đều sẽ ghi lại, rồi sẽ dựa vào đó mà chia đồ cho mọi người.”
Sáu người thành thật đều gật đầu: “Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận