Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 179. Tôi thật sự cảm ơn cô 1

Mọi người tưng bừng kéo đến nhà xưởng ép dầu dùng công điểm đổi đậu phụ.
Tống Sở tán gẫu với các thôn dân, anh tư Tống dẫn Cao Chính Bình đi vào, trên tay anh ta xách rất nhiều đồ.
“Em gái, xưởng trưởng Cao đến tìm em.” Anh ta vừa gặp Cao Chính Bình ở đầu thôn, đã dẫn người qua đây.
Tống Sở đứng dậy nở nụ cười nghênh đón: “Sao xưởng trưởng Cao lại đến đây?”
Cao Chính Bình cười đưa quà biếu trên tay qua: “Vì lần trước thời gian gấp rút, còn chưa đến cảm ơn đồng chí Tống đàng hoàng, hôm nay tôi đặc biệt đến một chuyến.”
“Anh thật là quá khách sáo rồi.” Tống Sở cũng không từ chối, nhận lấy đồ anh ta đưa qua.
“Vào trong ngồi đi.”
“Được.”
Hai người đi vào phòng làm việc riêng của Tống Sở ở nhà xưởng, đây là chỗ mới xây xong.
Cao Chính Bình cười nói: “Các người đây là chia đậu phụ? Trông thật náo nhiệt.”
Tống Sở gật đầu: “Đúng đó, hôm nay vừa thử làm ra đậu phụ, tôi bảo người trong thôn dùng công điểm đến đổi.”
“Đồng chí Tống tuổi cô còn nhỏ, nhưng bản lĩnh lại không nhỏ” Lúc trước Cao Chính Bình cho rằng nhà xưởng ép dầu sợ là quy mô nhỏ, nhưng không ngờ lại toàn là nhà gạch ngói, trông rất ra dáng.
Không những ép dầu, còn làm cả đậu phụ.
Hôm đó anh ta nghe anh tư Tống khoe, nói nhà xưởng ép dầu của Tống Sở có hợp tác với vài xưởng khác trong phố huyện, hai ngày nay cũng đã đi nghe ngóng, đều là sự thật.
Anh ta đổi ý nói: “Đồng chí Tống, nghe nói cô có hợp tác với những xưởng khác, hay là cũng lấy chút dầu và đậu phụ đến xưởng chúng tôi đổi đồ?”
“Nồi sắt, dao phay, cái gì cũng được.” Anh ta nói thêm một câu, không thì có vẻ như xưởng bọn họ không còn gì khác để đổi.
Tống Sở khẽ cười nói: “Được chứ! Ngoài nồi sắt và dao phay ra, có thể đổi chút cốt sắt sàng lọc hoặc không thể dùng bên các người không?’
Cao Chính Bình hơi tò mò hỏi: “Cốt sắt? Cô cần làm gì?”
“Tôi muốn xây vài nhà kính, cho nên cần cốt sắt làm khung, chỉ cần đủ chống đỡ là được, về mặt chất lượng thì không có yêu cầu gì.” Tống Sở muốn dựng nhà kính trồng rau.
Cao Chính Bình cho rằng cô muốn dựng lều: “Cái này không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sắp xếp là được.”
“Xưởng trưởng Cao, các người bên này có từng nghĩ muốn cải tạo sắt thép không?” Tống Sở hỏi.
Nhắc đến cái này, Cao Chính Bình thở dài: “Sao lại không nghĩ đến, nhưng bây giờ nhà nước thiếu nhân tài kỹ thuật về phương diện này, xưởng chúng tôi càng thiếu.”
Bây giờ nhà máy sắt thép lớn nhất tỉnh cũng không có tiến triển lớn bao nhiêu ở phương diện này, chứ đừng nói đến bọn họ.
“Tôi giới thiệu một người với anh, có lẽ anh ta có thể giúp được.” Tống Sở có không ít tính toán, nhưng cũng cần không ít máy móc làm chèo chống.
Với sắt thép hiện giờ, nhìn vào chất lượng, trình độ, loại hợp kim, căn bản không đạt đến yêu cầu của máy móc, cho nên cô chỉ có thể bắt đầu từ cơ sở.
Vả lại bây giờ một miếng sắt thép của nước ngoài phải tiên tiến hơn trong nước rất nhiều, cô cảm thấy hoàn toàn có thể liều một phen, rút ngắn khoảng cách, đuổi kịp đối phương.
Cao Chính Bình lập tức thích thú: “Đồng chí Tống còn quen biết nhân tài ở phương diện này?”
“Thanh niên tri thức Cố của thôn chúng tôi có hiểu biết về mặt này, anh ta còn biết thiết kế, cải tạo máy móc nữa.”
Tống Sở nói tiếp: “Bây giờ anh ta cũng là cố vấn kỹ thuật của nhà xưởng ép dầu và khu nuôi dưỡng chúng tôi, hay là để tôi gọi anh ta qua nói chuyện với anh?”
“Được, vậy thì làm phiền đồng chí Tống rồi.” Bây giờ Cao Chính Bình vẫn tin tưởng Tống Sở.
Mặc dù anh ta cảm thấy khả năng cải tạo sắt thép không lớn như vậy, nhưng cũng muốn gặp đồng chí cô giới thiệu một chút.
Tống Sở đứng dậy đi đến một phòng làm việc riêng trong sân, đây là xây riêng biệt cho Cố Việt dùng.
Lúc này anh đang cầm bút tính toàn gì đó, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu.
Tống Sở đứng bên cửa, trên mặt mang nụ cười: “Học thần Cố, tôi đã xin giúp anh một công việc tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận