Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 469. Gần đây tìm cơ hội ra tay 1

Tính tình của Cố Việt tương đối lãnh đạm, nhưng phương diện tình cảm và đạo lý đối nhân xử thế đều không thiếu kém.
Bởi vì thích Tống Sở, cho nên đối với người nhà ông Tống cũng là yêu ai yêu cả đường đi.
Buông cái sự lạnh lùng hời hợt xuống, Cố Việt chính là đẹp trai lịch sự hòa nhã, cộng thêm dáng vẻ nói chuyện lễ độ, lại rất biết đón ý hùa theo đề tài câu chuyện, đặc biệt là dễ dàng dành được hảo cảm của những người lớn tuổi.
Bữa cơm lại tiếp tục một lần nữa, Đường Phụng và Tống Hữu Phúc hoàn toàn đặt một phần chú ý lên trên người anh, đã hoàn toàn hơn hẳn mấy đứa con trai.
Dĩ nhiên, con gái bảo bối là quan trọng số một, sau đó chính là con rể.
Mấy đứa con trai ngu ngốc khác, thì cũng như vậy thôi.
Anh cả Tống tương đối thật thà, còn không nhận thấy, mấy người anh hai Tống nhìn thấy cha mẹ nhà mình bọn họ so sánh Cố Việt so với những đứa con trai này tốt hơn, trong lòng cũng có chút chua.
Bọn họ chính là nhặt được…
Cơm nước xong xuôi, lại ngồi một lát, đến khi có nhiều người đi vào Tống Sở các cô mới đứng dậy rời đi.
Tống Bình dìu dẫn Cố Cẩn có chút buồn ngủ, nói với hai người: “Cố Việt đã uống nhiều rượu rồi, hai người cứ từ từ đi hóng mát một chút đi rồi quay về, chị dẫn Cẩn trở về trước để đi ngủ.”
Cô ấy để lại thời gian cho hai người họ.
Tống Sở cũng không từ chối ý tốt của cô ấy, đáp: “Vậy thì chị Bình hai người đi đường nhớ chú ý an toàn.”
“Ừ, tụi chị đi trước.” Tống Bình gật đầu nói.
Cố Cẩn cũng vẫy tay một cái với hai người, rồi lập tức đi cùng với Tống Bình trước.
Lúc này trời đã tối, trên đường cơ bản không có người nào, Cố Việt rất tự nhiên dắt tay Tống Sở.
Mặc dù đã là người yêu của nhau rồi, nhưng ở ngay trước mặt người khác, hai người cũng sẽ không làm những động tác quá thân mật đi quá giới hạn.
Dù sao nếp sống của niên đại này và đời sau không giống nhau.
Tống Sở bị Cố Việt dắt tay, bước chậm dưới ánh đèn đường mờ nhạt ấm áp, có một loại cảm giác yên tĩnh của năm tháng.
“Xưởng cơ giới bên kia công việc chất đống, anh đã đều xử lý xong rồi sao?” Tống sở hỏi.
Cố Việt trả lời: “Đã xong hết rồi, máy túi đựng chân không đã được đưa vào sản xuất quy mô lớn, lần này bởi vì đã mượn không ít nhân tài kỹ thuật từ trong xưởng cơ giới thủ đô và xưởng cơ giới tỉnh, nên xưởng cơ giới của huyện đã được đào tạo một nhóm công nhân kỹ thuật, cũng đều có thể bắt đầu rồi.”
“Hạng mục xe điện tạm thời không làm được, anh chuẩn bị bảo xưởng cơ giới của huyện sản xuất thảm nhiệt điện, em cảm thấy thế nào?”
Thảm nhiệt điện vốn dĩ anh làm ra chỉ vì Tống Sở, chẳng qua là hôm nay nghe thấy Thịnh Thanh Dương tương đối lấy làm tiếc nuối vì xe điện không thể làm được, lúc này anh mới nghĩ rằng thảm điện chắc cũng sẽ có thị trường.
Tống Sở cười nói: “Em còn vừa định đề nghị anh bảo xưởng cơ giới của huyện sản xuất thảm điện nhiệt đấy, món đồ chơi này dự đoán doanh số bán hàng sẽ không thiếu.”
Miền Nam tương đối âm u lạnh lẽo, mùa đông đi ngủ cũng tương đối lạnh lẽo, có một cái đệm thảm nhiệt điện thì sẽ rất thoải mái.
Điều kiện thời tiết của miền Bắc bây giờ cũng không hoàn toàn ấm áp, rất nhiều nơi còn không có lò sưởi, nơi không cần giường lò dùng đến một cái đệm thảm điện nhiệt, đó cũng là một nhu cầu đặc biệt.
Cho nên nếu sản xuất ra, thì tuyệt đối sẽ cung không đủ cầu.
Cố Việt khẽ cười nói: “Chúng ta quả thật là tâm linh tương thông, ngày mai anh sẽ lập tức lên kế hoạch, rồi đưa ra cho anh Thịnh nhìn qua.”
“Ừ, cái này có thể thành công.” Tống Sở gật đầu nói.
Hôm qua Cố Việt đã dặn dò Hoắc Khải và Nghiêm Phi, người đi theo Tống Sở cũng đã rút lui đi rồi.
“Tối ngày mai, chúng ta đi ngay đến sân trong của tòa nhà kia đi.”
“Anh cũng nghĩ như vậy.” Cố Việt nhéo tay của cô một cái đáp.
Anh phát hiện tay của Tống Sở tương đối mềm mại, dắt tay thoải mái vô cùng.
“Đúng rồi, anh đã bảo Nghiêm Phi hỏi thăm thử, cho người ở thủ đô dẫn Nghiêm Vũ về.”
“Có điều là còn phải đợi một ít thời gian nữa thì người mới đến, em chú ý một chút, anh sợ cô ta sẽ xúi giục người bên dưới làm chuyện có hại cho em.”
Trước kai Cố Việt lúc còn ở thủ đô có nghe qua một ít tin tức, ví dụ như Nghiêm Vũ không chỉ kiêu căng, mà còn làm chuyện rất cay độc.
Bạn học nữ mà mình không thích, cô ta sẽ kéo người đi chặn đường ức hiếp người ta, thấy không vừa mắt, lại sẽ còn lấy dao cào vào mặt người ta.
Hơn nữa còn có các loại đến ép người mà mình không thích nghỉ học, là người hết sức thất thường và khó ưa.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên lúc này anh mới nhắc nhở Tống Sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận