Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 561. Vẫn bị ngạc nhiên 1

Cố Việt ôm lấy Tống Sở từ phía sau, đôi môi anh khẽ lướt qua khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô.
“Tống Sở, anh rất thích, rất thích em!”
Trái tim của Tống Sở run rẩy, Cố học thần đúng là càng ngày càng giỏi tán tỉnh.
Cô vừa định xoay người lại để thay đổi cục diện từ bị động sang chủ động, thì chợt có một hồi chuông điện thoại vang lên.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ bất lực ở trong mắt đối phương, cuộc gọi này tới không đúng lúc chút nào.
“Đã trễ thế này mà ai còn gọi điện vậy?” Cố Việt buông Tống Sở ra, anh định đi tới nhận cuộc điện thoại.
Tống Sở đi trước anh một bước: “Chắc là tìm em.”
“Xin chào!”Cô nhận cuộc gọi.
Quả nhiên là viện trưởng Kiều gọi tới.
“Tống, thời gian bay đã định rồi, bảy giờ sáng mai sẽ cất cánh, cô đến sở nghiên cứu khoảng tầm sáu giờ rồi đi chung xe với chúng tôi tới sân bay.”
Tống Sở không ngờ phải đi sớm như vậy, xem ra phía trên rất coi trọng hạng mục thí nghiệm này: “Được.”
Hiệu quả cách âm của điện thoại thời đại này không tốt lắm, nên đại khái là Cố Việt đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người.
“Ngày mai em phải đi tới thủ đô?” Anh lên tiếng hỏi cô.
Tống Sở chủ động tiến về phía trước, vòng hai tay qua eo của anh, rồi ngẩng đầu cười nói: “Phải, bên sở nghiên cứu của em vừa nghiên cứu ra một loại thuốc hạ sốt khẩn cấp mới, do em phụ trách.”
“Hôm nay đã báo cáo với sở nghiên cứu sinh vật, bọn họ lập tức thu xếp chuyến bay để ngày mai tới đó luôn.”
Cố Việt khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vậy với em đúng là có duyên thật, anh cũng đang phụ trách nghiên cứu một hạng mục vật liệu mới ở sở nghiên cứu, hôm nay mới trình bày lên trên, có thể hai ngày sau phải tới thủ đô rồi.”
Vật liệu mới mà anh đề xuất lần này có thể dùng cho ngành hàng không, vậy nên nó cũng rất được coi trọng.
Cũng may hôm nay Lê Hồng Liên chủ động tìm tới cửa, nếu không thì sau khi họ bị gọi đi tới thủ đô bất chợt, để chị Bình ở lại một mình thì không thể ứng phó với cô ta được.
Ngày mai anh sẽ dùng mối quan hệ để người phụ nữ kia có thể tận hưởng mùi vị bị tra hỏi, cũng thuận tiện kéo dài thời gian bắt giam cô ta lại, làm thế nào mà đến lúc một trong hai người bọn anh trở về thì mới được thả ra, nếu không thì anh sợ cô ta lại tới tìm Cẩn.
Anh không biết rằng Tống Sở đã dùng ánh mắt và thủ đoạn khiến Lê Hồng Liên phải khiếp sợ, cho dù cô ta có được thả ra, thì trong thời gian ngắn cô ta cũng sẽ không dám tới tìm thêm một lần nào nữa.
Tống Sở vùi vào vào ngực anh rồi bật cười thành tiếng: “Vậy nên chúng ta là trời sinh một cặp đấy!”
Cố Việt khá thích cái câu này của cô, anh bật tiếng cười: “Đúng, chúng ta là trời sinh một cặp.”
Lần này hai người họ xa nhau để đi làm thí nghiệm, không biết lần này sẽ phải xa nhau bao lâu nên họ đã không thể đợi được nữa mà hôn nhau ở trong phòng đọc sách.
Đặc biệt là Cố Việt, giống như là anh đang muốn bù đắp lại cho những lần hôn tiếp theo.
Qua năm giờ ngày hôm sau, Tống Sở tới gõ cửa phòng của Tống Bình, và nói với cô ấy về chuyện cô phải đi tới thủ đô.
Cộng với việc Cố Việt cũng có thể phải tới thủ đô qua hai ngày nữa, thế nên nhờ cô ấy lo liệu chuyện trong nhà giúp cô một tay.
Mặc dù Tống Bình có hơi bất ngờ, nhưng từ trước tới giờ cô ấy luôn biết Tống Sở không phải là vật trong ao, nên nhanh như vậy đã có thành quả ở thủ đô, cô ấy cũng cảm thấy vui mừng và tự hào thay cho cô em họ.
Cô ấy dặn Tống Sở và Cố Việt tập trung đi làm, giao Cẩn cho cô ấy là được.
Tống Sở cảm thấy rất yên tâm về Tống Bình, và cô cũng rất cảm ơn vì cô ấy đã chăm sóc cho Cẩn chú đáo như vậy.
Nhưng có rất nhiều thứ không thể cảm ơn bằng lời được, nên cô và Cố Việt đều khắc ghi trong lòng.
Lúc chào hỏi với Tống Bình xong, thì Cố Việt cũng đã làm xong bữa ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Cố Việt lái xe đưa Tống Sở tới sở nghiên cứu.
Tống Sở đặt một số đồ có thể sử dụng vào trong không gian, bởi vì lần tới thủ đô này có thể sẽ mất thời gian hơn một chút nên cô cũng mang theo khá nhiều hành lý.
Lúc cô đến sở nghiên cứu, thì viện trưởng Kiều và những người khác cũng lần lượt đến.
“Tống, cô tới rồi, cô đã ăn sáng chưa?” Viện trưởng Kiều cười hỏi.
Tống Sở mỉm cười, gật đầu: “Tôi đã ăn rồi, còn mọi người thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận