Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 212. Càng muốn suy sụp 2

Sau đó Cố Việt đi đến phân xưởng, đưa ra hướng dẫn cho những công nhân được xưởng trưởng Chu đặc biệt chỉ định tới nghiên cứu máy ép dầu.
Tần Thu Lan báo cáo ở trong phân xưởng xong, thấy vậy thì lập tức đi tới tham gia náo nhiệt.
Trước đây cô ta học Đại học Công Nông Binh, vì biết Cố Việt giỏi vật lý và máy móc, nên cô còn cố ý đi học vật lý, sau đó thì thi vào xưởng cơ giới của tỉnh.
Nhưng mà chờ đến khi cô tiến tới mới phát hiện, những lời của Cố Việt và mấy tên công nhân kỹ thuật kia nói, cô ta hoàn toàn đều nghe không hiểu.
Nhìn Tống Sở đứng ở bên cạnh, cô ta không nhịn được mà thấp giọng hỏi: "Chị nghe có hiểu không?"
Tống Sở gật đầu: "Chị nghe hiểu được."
Về phương diện vật lý thì cô học vân khá tốt, nguyên lý gì cũng hiểu, chỉ là không giỏi chế tạo máy móc gì đó thôi.
Tần Thu Lan lại không tin, cảm thấy cô là đang giả bộ, vì vậy hỏi: "Vậy bọn họ nói trục này là có ý gì?"
Tống Sở cười, giải thích cho cô ta một cách khá kiên nhẫn.
Thông qua lời giải thích của Tống Sở, Tần Thu Lan lại hiểu, cô ta cũng không biết phải nói gì cho tốt.
Vì vậy, đám người Cố Việt nói gì thì cô ta lại lập tức đặt câu hỏi cho Tống Sở.
Tống Sở không chỉ trả lời mà còn nói cho cô ta bằng cách khá đơn giản để cho dễ hiểu mà cô ta cũng hiểu thật, điều này làm cho cô ta có chút suy sụp.
Một lúc sau, Tần Thu Lan bị đả kích.
Không được, cô ta không thể thua trận ở trước mặt người phụ nữ này được.
"E là bọn họ sẽ nghiên cứu cho đến lúc ăn cơm. Chị muốn ở chỗ này suốt sao?" Cô ta hỏi.
Tống Sở nhận ra suy nghĩ biểu hiện ở trên mặt của cô gái nhỏ này bây giờ, cô thuận theo hỏi: "Không ở chỗ này, thật sự dường như cũng không có chỗ nào để đi, đứng đực mặt ra ở đây chị cảm thấy thật nhàm chán."
Lời nói này lại đúng ngay mong muốn của Tần Thu Lan: "Vậy em đưa chị đi ra ngoài chơi thì chị thấy thế nào?"
Tống Sở cười, nhìn cô ta hỏi: "Em không đi làm sao?"
Tần Thu Lan nói: "Hôm nay chỉ là báo cáo, không cần phải đi làm chính thức."
Tống Sở gật đầu một cách rất sảng khoái: "Được, vậy thì chúng ta đi thôi."
Sau đó còn dẫn theo Tống Bình, anh tư Tống muốn đi cùng nhưng lại bị Tống Sở đuổi đi.
Các cô là ba nữ đồng chí đi ra ngoài chơi, một đồng chí nam mà xem náo nhiệt gì chứ, làm cho anh tư Tống vừa tức vừa không dám phản bác, vì sợ bị đánh.
Sau đó Tần Thu Lan đưa hai người Tống Sở đi thẳng đến sân trượt băng.
Giải trí ở thời đại này rất ít, cũng chỉ là xem phim và trượt băng gì đó thôi, rõ ràng là Tần Thu Lan thường xuyên đến đây chơi.
Đây là sân trượt băng trong nhà, lúc này mặc dù mới mở cửa nhưng cũng có những người trẻ tuổi liên tục đi vào chơi.
Tần Thu Lan nói với hai người Tống Sở: "Chơi trượt băng rất vui, em sẽ dạy cho các chị."
Rốt cuộc Tống Sở cũng biết cô gái nhỏ này muốn làm gì, nhưng mà cô cảm thấy một hồi nữa đối phương có thể lại càng muốn khóc.
"Được."
Cả ba người rất nhanh chóng đi thay giày trượt băng, Tần Thu Lan khá kiêu ngạo dẫn đầu trượt ra ngoài chạy một vòng.
Tống Bình thì rất căng thẳng, suýt chút nữa thì đã ngã xuống, được Tống Sở đỡ, đưa đến chỗ lan can bên cạnh.
"Chị, chị vịn lan can mà trượt chơi một chút đi."
Tống Bình không muốn làm mất mặt cô: "Được rồi, em cẩn thận một chút nhé."
Tống Sở gật đầu cười một tiếng với cô ấy, sau đó dùng sức một cái cả người lập tức trượt đi ra ngoài.
Động tác trượt của cô rất nhanh, tốc độ không chỉ rất nhanh mà còn thực hiện các động tác có độ khó cao nhiều lần.
Cộng thêm, cô vốn dĩ đã có dáng dấp xinh đẹp, sau động tác trượt, chiếc váy trắng tung bay càng mang đến cho người ta một loại cảm giác khoe khoang dáng vẻ xinh đẹp khiến cho mọi người có mặt ở nơi này đều nhìn đến mức ngây người.
Tần Thu Lan người vốn dĩ còn đang định dạy Tống Sở cách trượt băng, trợn mắt há mồm nhìn cô, càng muốn suy sụp, người phụ nữ này vậy mà lại có thể biết trượt băng, lại còn trượt tốt đến như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận