Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 55. Vừa đấm vừa xoa 1

Tống Sở giơ tay lên ra hiệu dừng lại, những người có mặt còn đang la hét đều lần lượt dừng lại, cùng nhau nhìn về phía cô.
“Bây giờ tôi nói trước, vấn đề nhà xưởng ép dầu thời kỳ đầu phải hoạt động thế nào.”
“Trước tiên, tuy rằng nguyên liệu của dầu này là có sẵn, nhưng cần đi đến sau núi hái quả chè trước, sau đó còn vài quá trình đều cần người làm.”
“Cho nên tôi sẽ tổ chức một đội ngũ gần đây lên núi hái quả chè với tôi, rồi lại tìm vài người chuyên làm thành thục công việc sau khi chất ủ thì phơi xới và bóc hạt, việc này cũng sẽ cho ra dầu cao hơn.”
Cô còn chưa nói tiếp, những người có mặt đã lập tức ồn ào lên.
“Cái gì còn phải lên sau núi? Vậy nguy hiểm biết bao!”
“Đúng đó, hái quả sau núi cũng quá nguy hiểm, thế nào tôi cũng không đi.”
“Tôi cũng không dám đi.”
“Sao còn phải tìm người làm việc? Vậy sao tính toán? Làm không công à?”
Niềm vui sướng lúc trước của đa số người có mặt đều bị giội một chậu nước lạnh, cũng mới nghĩ ra, quả dại này phải lên sau núi mới có.
Hơn nữa cái gì mà phơi xới, bóc hạt, không ai muốn làm không công.
Tống Sở đợi bọn họ nhao nhao được một lúc, lúc này mới lại mở miệng: “Không đến sau núi hái quả, các người muốn có không dầu chè sao? Trên đời có chuyện tốt vậy à?”
Thấy có người muốn nói lại thôi, cô cười nhạt nói: “Đừng nghĩ sẽ bảo tôi đi, tôi cũng không phải cha mẹ các người, dựa vào cái gì mà hằng ngày phải chạy lên sau núi hái quả về ép dầu rồi chia không cho các người, vậy sao tôi không làm cho nhà tôi dùng?”
“Trong thành phố, dầu này rất hiếm, nếu tôi lấy dầu đi đổi đồ, cũng không lo không ai đổi.”
Cô lườm tất cả người có mặt: “Đừng nói gì đến chấm công điểm cho tôi, tôi thiếu công điểm thế sao?”
Đương nhiên không thể nói đã bán, nếu không sẽ bị người ta nắm được điểm yếu, nhưng nói thay đổi tư tưởng của người trong thôn cũng nắm chắc được.
Đột nhiên mọi người im lặng, bọn họ quả thật vốn có cách nghĩ này, Tống Sở can đảm dám lên sau núi, vậy thì để cô đi hái quả, cũng không để cho cô chịu thiệt thòi, để trong thôn tính công điểm cho cô là được.
Nhưng nghe cô nói như vậy, có vẻ đầu gấu thôn này thật sự không thiếu công điểm, bởi vì trước đây cô cũng chưa bao giờ làm việc nhưng vẫn có người nuôi…
Bọn họ cũng biết trong thành phố ăn dầu rất eo hẹp, nếu nhà họ Tống tự mình xách quả chè vào thành phố ép để mua hoặc đổi đồ, nhất định được ưa chuộng, cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Suy nghĩ lại dấy lên một cái, không muốn bỏ lỡ dầu này, trong lòng rất phức tạp.
“Nhưng lên sau núi cũng quá nguy hiểm, gặp phải thú dữ thì phải làm sao?” Có người không nhịn được hỏi.
Tống Sở không trả lời anh ta ngay, mà đi đến trước một gốc cây lớn đã khô héo trong sân.
Cô nhảy lên và đá một cước vào bên hông cây lớn.
“Răng rắc!” Sau đó từng con mắt của những người có mặt trong sân đều mở to.
Bởi vì một cước này của cô, cái cây lớn còn to hơn thắt lưng người kia lại tách ra từ bên dưới, lại đổ thẳng xuống phía đối diện.
May mà vì chỗ này không dễ đứng, không có ai.
“…” Nữ đầu gấu thôn này đáng sợ quá.
Trước kia người trong thôn biết sở dĩ Tống Sở có thể làm xằng làm bậy trong thôn, chủ yếu là vì sức mạnh còn lớn hơn đàn ông, đánh nhau rất giỏi, nhưng thật sự không ngờ đến sức mạnh của cô lại lớn đến nỗi này.
Nếu như đây là đá vào cơ thể con người, vậy không chết cũng phải bị thương nặng!
Mọi người vừa nghĩ đã không nhịn được mà giật mình, không dám suy nghĩ tiếp nữa, ánh mắt nhìn về phía cô cũng có vẻ sợ hại nhiều hơn một chút.
Tống Sở rất hài lòng với hiệu quả kinh sợ này, bằng không bạn dùng tình động tâm, dùng trí động não với những người này, vậy thì không có nhiều tác dụng lớn, bởi vì có thể bọn họ ngụy biện còn nhiều hơn.
Cho nên cô không định dồn ép mù quáng với bọn họ.
Thấy trong chớp mắt mọi người đã im lặng lại, cô mới tiếp tục nói: “Thấy chưa? Tôi hoàn toàn có thể đối phó với thú dữ, mỗi lần đi hái quả, tôi cũng sẽ đi theo, cho nên các người không cần lo về vấn đề an toàn.”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, các người cứ việc đến tìm tôi chịu trách nhiệm.”
Vừa nói như vậy, trái lại khiến mọi người yên tâm vài phần, ngay cả cái cây to như thế cũng có thể đá đổ trong một cước, đầu gấu thôn Tống gặp phải thú dữ hẳn là có thể đá chết nhỉ? Chẳng trách hai ngày trước có thể bắt được con rắn to như vậy về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận