Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 264. Cảm động uổng công 2

"Nếu có thể làm ra được vị tốt nhất, em sẽ thưởng một cái cho một mình anh thôi." Cô cảm thấy anh hai cực phẩm nhà cô cần thiết là phải vừa cho một gậy lại cho thêm một viên táo ngọt nữa.
Vốn dĩ anh hai Tống đang oan ức như bị hại mà khi nghe đến câu cuối cùng thì tinh thần lập tức tỉnh táo, "Em muốn thưởng gì cho anh?"
"Mua cho anh một bộ quần áo tốt, sau đó đưa anh đến tiệm cơm quốc doanh ở tỉnh để cho anh ăn toàn bộ một lần." Anh hai cô thích ăn nhất, sau đó là đến mặc.
Quả nhiên anh hai Tống vỗ bàn, "Được, ngày mai anh sẽ đi tìm sư phụ học cái đó."
"Nhưng em gái à, học nhiều món thịt gà thịt vịt như vậy làm chi? Nhà chúng ta muốn đổi khẩu vị ăn uống à?" Anh hai Tống chờ mong nhìn Tống Sở.
Gần đây đều ăn gà hầm và gà xào, anh ta cũng muốn ăn gà vịt bên chỗ Út Bảo.
Tống Sở ném cho anh ta một ánh mắt cút đi, "Anh nghĩ nhiều rồi, em chuẩn bị để khu nuôi dưỡng mang đồ ăn chín đóng gói đi bán, nên lúc đó anh học xong có thể dạy cho công nhân làm."
"Đúng rồi, anh nói với ông Triệu suy nghĩ của em một tiếng, nếu ông ấy không đồng ý cung cấp công thức chung, thì quên đi."
Cô dừng một chút: "Nếu ông ấy đồng ý, muốn ăn cái gì thì cho ông ấy ăn cái đó, em có thể hỗ trợ đi tìm thức ăn."
Anh hai Tống có hơi kích động: "Sao lại không đồng ý, tối nay anh phải đi tìm ông ấy mới được."
Thầy có nguyên liệu để nấu ăn, đến lúc đó không chỉ anh ta có thể học làm, mà còn có thể ăn chực chút đồ ăn nữa.
"Anh không được bắt ép ông ấy, dạy hay không là quyền tự do của ông ấy, nghe chưa?” Tống Sở cảnh cáo với anh hai Tống.
Anh hai Tống gật đầu điên cuồng: "Đã biết, đã biết."
Em gái anh ta cũng coi thường anh ta quá rồi, với cái tính cách cố chấp đó của thầy anh ta, thì nếu anh ta muốn cưỡng ép thì người ta cũng phải phối hợp mới được.
Nhóm người Tống Hữu Phúc không thể ngồi yên mà đi ra ngoài tán gẫu, Đường Phụng không đi ra ngoài, mà ôm vải với lông làm kiểu áo lông nam.
Tống Sở cũng không chạy ra ngoài, ngồi bên cạnh bà.
Qua đi ba tiếng, kiểu áo lông nam cũng được làm ra, cũng là áo dài qua lưng.
Anh cả Tống thử một chút, loại vải màu xám tro, nếu làm thành áo bông có thể sẽ có cảm giác màu đất, nhưng khi làm thành áo lông, lại được Đường Phụng thêm một ít chi tiết, mặc vào nhìn qua rất tốt, có vẻ đặc biệt là người có tinh thần.
Nhìn áo lông mà anh cả Tống đang mặc, trong lòng cả anh hai Tống lẫn anh tư Tống đều ngứa ngáy, bảo anh cởi ra để họ thử một chút.
Mặc dù mặc số lớn nhất, nhưng cũng đẹp như nhau.
Khi áo lông làm xong, Tống Sở lập tức mang hai cái đi vào nội thành.
Đúng lúc Cố Việt muốn đến nhà máy sắt thép để xem vật liệu mới được làm ra, hai người đi với nhau.
Lần này Tống Sở còn dẫn theo anh tư Tống và Tống Bình, hai người họ đi cùng một cái xe đạp.
Tống Sở đi chiếc xe đạp của cậu cô, vì Cố Việt thường xuyên đi vào thành để xem nhà máy sắt thép với chỉ đạo bên nhà máy cơ giới, nên tự mua cho bản thân một chiếc xe đạp.
"Cô có muốn mua một chiếc xe đạp không? Tôi chuẩn bị phiếu giúp cô." Cố Việt vừa đi vừa nói.
Anh cảm thấy vẫn cho bản thân một chiếc xe đạp cũng thuận tiện hơn, Tống Sở không thiếu tiền, chỉ thiếu phiếu.
Tống Sở nghiêng đầu cười nhìn anh ta: "Không muốn mua, học thần Cố à tôi chỉ chờ xe đạp điện của anh thôi đó."
Cô cảm thấy đầu tiên phải khiến cho xe điện được ra đời trước đã. trừ tốc độ nhanh với thuận tiện ra, còn có thể phát triển bình ác-quy.
Hiện tại vẫn còn trong giai đoạn đầu của khoa học kỹ thuật bình ác-quy, cũng không giống đời sau là được vận dụng rộng khắp nơi.
Tác dụng của món đồ này rất lớn, có thể dùng trên nhiều khía cạnh, lấy ra được nhiều lợi ích hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận