Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 110. Thật hay giả? 2

Anh ba Tống và chị dâu ba Tống nghe xong lời của cô nói thì vô cùng sửng sốt.
Em gái lại giỏi đến mức này sao? Thật hay giả vậy? Nói đùa sao.
Tống Sở thấy bọn họ không tin, nhún vai nói: “Nếu anh chị không tin, quay về thôn nhìn là biết ngay.”
Sau đó cô đưa ba con gà rừng trong giỏ cho bọn họ, còn đưa cả mấy bịch đường.
“Mấy bịch đường này là em đi đổi dầu về có được, gà rừng cũng là do em săn, mang tới cho anh chị thử.”
Đồ đổi được nhờ nhà xưởng ép dầu, cô đều kêu người khác ghi vào trong sổ sách hết rồi, mấy bịch đường này thuộc loại mang đi để đền đáp ân tình.
Thấy mấy bịch đường đó, hai người mới miễn cưỡng tin được.
Dù sao bây giờ mua đường cũng phải có phiếu đường, em gái không thể mua một lúc được nhiều đường như vậy.
Anh ba Tống thấy thế hỏi: “Sao em mang tới nhiều quá vậy? Sao không để lại nhà một ít?”
Tống Sở cười nói: “Ở nhà có rồi.”
“Lần trước chị dâu ba và anh hai giúp em mua được máy ép dầu, vậy nên lần này mang tới cho chị dâu ba một con gà rừng và ba bịch đường tới coi như để cảm ơn.”
“Về phần hai con gà rừng và mấy bịch đường còn lại, nếu hai anh chị ăn không hết, chị dâu ba có thể tùy ý xử lí nhé.” Cô cười rồi nói thêm một câu.
Chị dâu ba Tống không phải người có tầm mắt hạn hẹp, nhưng lúc này vẫn cảm thấy rất vui.
Ăn thịt trong thành phố là việc rất khó, ý em gái như vậy có nghĩa là cô ta có thể mang về nhà mẹ đẻ rồi.
Ngày trước toàn là hai người bọn họ tới nhà mẹ đẻ để mang đồ đi, lần trước mang thịt trăn tới, cho dù là cha mẹ anh trai chị dâu hay chị gái, ai cũng đều rất vui.
Cô ta cảm thấy lần này không phải là muốn gây rối, mà là nhà chồng cuối cùng cũng làm được chuyện có ích với nhà cô ta.
Lần này mang gà rừng và đường về, nhà mẹ đẻ cô ta chắc chắn sẽ rất vui, sẽ càng coi trọng chồng cô ta hơn.
Hai vợ chồng cô ta sẽ càng có thể diện mặt mũi hơn trước nhà mẹ đẻ, ngày trước hai người họ như thể không tồn tại, lại muốn lấy đồ trong nhà mẹ đẻ về nữa.
“Em gái đúng là càng ngày càng giỏi giang.” Chị dâu ba Tống nhìn cô em chồng, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp.
Cô ta dám khẳng định con gái trong thành phố không có ai được như em chồng cô ta, nếu không phải tiếng tăm ngày trước không tốt, có lẽ bà mẹ chồng nào cũng muốn có Tống Sở làm con dâu rồi.
Em chồng cô mà gả cho nhà nào đó dưới nông thôn thì thật quá lãng phí, cô ta quyết định sẽ tìm xem có người đàn ông trẻ nào trong thành phố xứng với Tống Sở không, tới lúc đó sẽ giúp em chồng gả cho người đó.
Tống Sở vẫn rất thích vẻ ngốc nghếch ngọt ngào của chị dâu ba, cô khẽ cười nói: “Em thấy chị dâu ba càng ngày càng đẹp đó.”
Lúc trước cùng mẹ cô tới đây toàn đem theo vẻ vênh váo tự đắc còn moi móc đồ về, vậy nên quan hệ của cô với chị dâu ba rất tệ, còn có chút cứng ngắc, thậm chí nhìn nhau còn không vừa mắt, bây giờ cô nhất định phải thay đổi.
“Miệng của em chồng khéo nịnh quá đi.” Chị dâu ba Tống cười lên rạng rỡ, phụ nữ thích nhất là được người khác khen mà, nhất là khi được khen trước mắt người đàn ông mà họ thích.
Anh ba Tống thấy có chút không quen, hai người lúc trước vốn lạnh nhạt thậm chí có chút ghét nhau giờ đột nhiên lại trở nên thân thiết như vậy, anh ta vội ho một tiếng: “Em gái bây giờ giỏi giang quá rồi, sau này cứ tiếp tục cố gắng như vậy, có việc gì cứ tới tìm anh ba.”
Nếu đổi lại là trước kia, anh ta nhất định không dám nói mấy lời này với em gái đầu gấu thôn đanh đá đâu, giờ thấy em gái trở nên tốt hơn rất nhiều rồi, anh ta còn thấy vui mừng là đằng khác.
Tống Sở gật đầu: “Em đã làm thì anh chị cứ yên tâm.”
Anh ba Tống: “...”
Anh ta rất muốn nói là vì em làm nên anh ta mới không yên tâm như vậy đấy, đừng có ý nghĩ vài ngày đã muốn thu được thành quả giống lúc trước như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vấn quyết định im lặng không nói gì hết. Hiếm lắm mới thấy em gái tiến bộ như vậy, không nên đả kích tới sự hăng hái của em gái.
Chị dâu ba Tống ngẫm nghĩ rồi nói: “Em gái, em không đổi đồ ở xưởng trang phục sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận