Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 153. Thì ra còn có thể làm như vậy 1

Ra khỏi cục cảnh sát, Hoắc Khải mời Cố Việt và Tống Sở.
“Ăn cơm tối chung không?”
Tống Sở biết hai người này có lời cần nói: “Tôi thì không thành vấn đề.”
Bên môi Cố Việt cong lên: “Được.”
“Hai người các anh tìm một chỗ nói chuyện chút đi, tôi đến nhà máy cơ giới xem một chút. Nếu đã làm được thiết bị ấp trứng gà con rồi thì tôi bảo bọn họ dùng máy kéo để kéo về trước.” Tống Sở muốn để cho hai người đó ở riêng với nhau.
Hoắc Khải phát hiện nữ đồng chí này không chỉ xinh đẹp, biết đánh nhau mà còn rất thông minh, giỏi đoán ý người khác: “Lát nữa chúng tôi đến nhà máy cơ giới đón cô đi ăn.”
Cố Việt tiến gần đến chỗ Tống Sở, giọng nói nhè nhẹ rất êm tai: “Cảm ơn.”
Tống Sở cho anh một ánh mắt kiểu “anh hiểu chứ”: “Sau này nhớ phải làm việc nhiều hơn.”
Cố Việt bật cười: “Được.”
Tống Sở lên chiếc xe kéo của người trong thôn để đi đến nhà máy cơ giới, Cố Việt cũng lên xe Hoắc Khải.
Sau khi lên xe, Hoắc Khải cười cười đầy ẩn ý với Cố Việt: “Tiểu Cố, quan hệ của cậu và nữ đồng chí này không bình thường nha!”
“Em với cô ấy là quan hệ hợp tác, anh đừng nghĩ bậy.” Cố Việt cười giải thích.
Hoắc Khải nhíu mày: “Thật sự chỉ là quan hệ hợp tác sao?”
Cố Việt không do dự, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Được rồi.” Khó lắm Hoắc Khải mới được đùa giỡn em họ mình như vậy: “Nhưng mà quan hệ hợp tác cũng có thể biến thành mối quan hệ khác, anh cảm thấy vị tiểu đồng chí này rất tốt.”
Cố Việt bất lực nhìn anh ấy: “Anh họ, anh cảm thấy với tình huống hiện tại của em, em còn có tâm tư để suy nghĩ chuyện khác sao?”
Hoắc Khải nhớ lại tình cảnh của nhà họ Cố, dùng tay vỗ vai anh một cái: “Anh nghe Thịnh Thanh Dương nói đến sang năm tình cảnh có thể sẽ tốt hơn.”
Cố Việt mím môi: “Mong vậy.”
Hoắc Khải dẫn Cố Việt đến phòng làm việc của mình, hai người nói về những chuyện đã phát sinh hơn một năm nay.
Cố Việt kiến nghị cho Hoắc Khải không ít đề xuất, đối phương cũng chịu lắng nghe anh.
Bên đó, Tống Sở đi đến nhà máy cơ giới, trông thấy chủ nhiệm Trương.
Chủ nhiệm Trương càng thêm nhiệt tình hơn so với trước kia: “Đồng chí Tiểu Tống đến rồi, tôi muốn liên lạc với cô từ lâu rồi, đáng tiếc thôn của cô không có điện thoại.”
Tống Sở cười hỏi: “Thấy chủ nhiệm Trương vui vẻ như thế, có phải đã sản xuất được thiết bị ấp trứng gà con rồi không?”
Quả thực không có điện thoại thì không tiện cho lắm, cô chuẩn bị đến khu nuôi dưỡng lắp một cái.
Chủ nhiệm Trương gật đầu: “Không sai, không chỉ sản xuất được mà chúng tôi còn thử trước một chút, có hiệu quả giống như thanh niên tri thức Cố đã nói.”
“Chúng tôi bên này đã thêm thời gian gia công, tổng cộng sản xuất được ba máy. Bên đây có giữ một máy để tiếp tục thử xem, còn hai cái kia cô lấy đi, thế nào?” Ông ấy nói tiếp.
Tống Sở nở nụ cười tươi: “Không thành vấn đề, có thể sản xuất được thiết bị ấp trứng gà con, thực sự nhờ có chủ nhiệm Trương mới được, gần đây mọi người cực khổ rồi.”
Cô biết nhà máy cơ giới muốn giữ lại một thành phẩm ở bên đây. Nếu như các cô bên đó thành công thì bọn họ sợ rằng các cô sẽ dùng thành phẩm này để quảng bá.
Chủ nhiệm Trương xua tay: “Không cực khổ, để phục vụ cho mọi người thôi mà.”
“Hôm nay thanh niên tri thức Cố không đến sao?” Ông ấy hỏi.
Tống Sở khẽ cười: "Anh ấy có việc cần xử lý, lần sau lúc đến lấy thiết bị ấp trứng gà con lần thứ hai, anh ấy sẽ đến."
Chủ nhiệm Trương hài lòng gật đầu: "Được, chúng tôi cũng muốn trao đổi với thanh niên tri thức Cố một chút."
Tống Sở ngồi ở nhà máy cơ giới một lát, khi mang thiết bị ấp trứng gà con lên máy kéo cô mới rời đi.
Cô bảo người trong thôn kéo thiết bị về xưởng ép dầu trong thôn, còn cô đứng chờ ở chỗ cách cửa nhà máy cơ giới không xa lắm.
Chưa đợi bao lâu thì Hoắc Khải lái xe jeep xuất hiện trước mặt cô.
Cố Việt ngồi ở phía sau, chủ động mở cửa xe cho Tống Sở: "Chờ lâu không?"
Tống Sở ngồi vào: "Không có, tôi cũng vừa mới đi ra."
Tiếp đến ba người đến tiệm ăn quốc doanh để dùng bữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận