Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 166. Nhưng hôm nay đúng là trùng hợp thật 2

Người đàn ông trung niên gói đồ lại đàng hoàng định rời đi, Tống Sở lại nói: “Nếu miếng sâm này của anh là cầm đi cứu người, tôi có thể dứt khoát nói với anh, vô ích.”
Cao Chính Bình vốn định rời đi thì dừng lại, cau mày nhìn về phía Tống Sở: “Tiểu đồng chí, cô đây là ý gì?”
“Ý của tôi chính là, sâm miếng này của anh là giả, chẳng qua chỉ nhìn giống mà thôi, nhưng sẽ không có hiệu quả.” Tống Sở nói thật.
Năng lực quan sát của cô luôn rất mạnh, nhìn ra người này thật sự sốt ruột muốn đi cứu người.
Mà lúc này xuất hiện ở trên đường này, ắt phải là chạy đến chợ đen bán nhân sâm, chỉ là không biết ai mà không có đạo đức như vậy, bán đồ giả cho anh ta.
Nếu cầm món đồ này về cứu người, trái lại chẳng khác nào đã hại người.
“Cái gì? Cô nói sâm miếng này là giả?” Cao Chính Bình ngây người: “Cô có gì có thể chứng minh không?”
Tống Sở trả lời: “Anh cầm đến bệnh viện, khoan cho người bệnh dùng, tìm một thầy thuốc biết thuốc Đông y hoặc dược lý đến xem kỹ càng, thì có thể biết thật giả.”
Cao Chính Bình nghe cô nói như vậy, cũng hơi tin tưởng rồi, suy cho cùng cô cũng không giống như đang lừa anh ta.
Trên mặt anh ta không nhịn được lại sốt ruột lên: “Nếu là giả thì phiền phức rồi, vợ tôi còn đợi sâm miếng này đến cứu nữa.”
Vợ anh ta hơn ba mươi tuổi mới mang thai, hôm nay lúc sinh, vị trí thai lại không đúng lắm, vất vả điều chỉnh lại nhưng cô ta lại không còn sức lực nữa, vẫn còn hơi yếu.
Không còn sức sinh, bác sĩ nói rất có khả năng sẽ một xác hai mạng, bảo anh ta lấy chút nhân sâm đến cầm cự thử.
Bệnh viện không có nhân sâm, anh ta vội vàng chạy đến chợ đen.
Ai ngờ không dễ gì mua được mấy miếng, nhưng rất có thể là đồ giả, vợ anh ta phải làm sao?
Nhìn người đối diện gấp đến sắp khóc rồi, Tống Sở lại mở miệng nói: “Ở đây tôi có một cây nhân sâm mới đào, nếu anh cần, có thể bán cho anh dùng trước.”
Dù sao nhân sâm này cũng dùng để đổi đồng hồ, bán cho người này cũng như lấy tiền mua, còn có thể cứu mạng người.
Chết rồi sống lại có thể sống thêm một đời một cách kỳ lạ, Tống Sở quyết định làm nhiều việc tốt một chút.
Cao Chính Bình vừa nghe Tống Sở nói như vậy, lập tức lộ ra chút phòng bị.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Nhân sâm của anh ta rơi trên đất, cô nhìn rồi nói là giả, sau đó cô có thể lấy ra một cái thật? Nhân sâm dễ kiếm vậy sao?
Chuyện này giống như chiêu trò của bọn lừa đảo!
Nếu đổi lại bình thường, anh ta nhất định sẽ không quan tâm đến kẻ lừa đảo như vậy.
Nhưng bây giờ lại không dám đánh cược, dẫu sao vợ anh ta vẫn có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.
“Cái này.” Anh ta rất do dự.
Tống Sở vừa nhìn đã nhận ra suy nghĩ của anh ta, cũng có thể hiểu được.
Đổi lại cô đứng ở góc độ của đối phương, cũng sẽ cảm thấy đây là chiêu trò của bọn lừa đảo, nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhưng hôm nay đúng là trùng hợp thật, chắc hẳn là mạng của người thân anh ta vẫn chưa hết nhỉ.
“Không thì chúng tôi đến bệnh viện với anh một chuyến, đem nhân sâm trên tay anh và của tôi đến cho bác sĩ xem, ai là thật thì anh dùng của người đó.” Tống Sở nói rồi cầm nhân sâm trong tay nải ra, đưa cho anh ta xem.
Cao Chính Bình nhìn cả cây nhân sâm còn dính chút bùn đất, lại cảm thấy cô không giống kẻ lừa đảo lắm, chung quy lừa đảo nhà ai lại chủ động đề nghị cùng đến bệnh viện kiểm tra thuốc.
“Vậy thì làm phiền tiểu đồng chí rồi, vợ tôi vẫn còn đợi nhân sâm cứu mạng, chỉ có mời các người chạy giúp một chuyến rồi.”
Anh ta bảo đảm: “Các người yên tâm, chỉ cần nhân sâm này có thể dùng được, dù giá cả thế nào tôi nhất định sẽ không đối đãi tệ với các người.”
Bây giờ anh ta không còn thời gian hỏi giá nữa, vả lại đợi sau khi đến bệnh viện chứng minh đây mới là nhân sâm thật, hẳn nói đến giá cả mới thích hợp.
Tống Sở gật đầu: “Không sao, vậy thì đi thôi, cứu người quan trọng hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận