Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 241. Lần này Tống Sở thực sự cho anh ta một niềm vui rất lớn 1

Kết quả như vậy, mọi người đều cảm thấy có thể chấp nhận được.
Tâm của Phương Nguyệt Lan rất xấu, có lần đầu hại người ta sau lưng thì cũng sẽ có lần thứ hai, bị điều xuống nông trường xa xôi rời khỏi thôn thì mọi người đều cảm thấy ổn.
Như vậy cũng có thể làm cho cô ta nhận một chút dạy dỗ, tương lai xem có thể hối cãi để làm người hay không.
Không trực tiếp ngồi tù, đồng thời cũng khiến cho người nhà họ Phương thở phào nhẹ nhõm, mẹ Phương cũng tương đối khó chịu, dù sao thì thực sự sẽ không được nhìn con gái nữa,
Dù sao chuyện này cũng không trách người khác được, các bà đều biết đây là do Phương Nguyệt Lan tự tìm.
Chỉ có thể dốc hết khả năng vì cô mà chuẩn bị thêm một ít đồ mang đến nông trường để dùng, còn lại thì cũng không đủ sức.
Phương Nguyệt Lan chưa về, đã bị người trong huyện cùng với một vài người bị điều xuống, đều bị đưa đến nông trường.
Nhưng thực ra cũng cho phép nhà họ Phương có thể tặng ít đồ qua.
Tống Sở cũng đặc biệt tìm hiểu nông trường đó trước, phát hiện chỗ đó quả thực hẻo lánh, thậm chí có hơi nghèo nàn và lạc hậu, còn kém hơn cả chuồng bò trong thôn các cô rất nhiều, cuộc sống sau này của Phương Nguyệt Lan chắc chắn sẽ không tốt lắm khi ở đó.
Đây cũng tính là một lần trả thù, dù sao làm chuyện như vậy thì phải chịu đựng hậu quả của việc thất bại.
Xong chuyện của Phương Nguyệt Lan, các công nhân trong khu nuôi dưỡng càng thêm đoàn kết.
Đặc biệt là hai ba người lúc trước suýt nữa bị Phương Nguyệt Lan lừa dối thuyết phục, vẫn nghĩ lại mà sợ, may mà cuối cùng họ vẫn giữ được lương tâm bản thân một cách hoàn hảo, nếu không kết cục cũng sẽ bi thảm giống vậy.
Qua hai ngày sau đó, không ít rau của Tống Hữu Phúc có thể thu hoạch được rồi.
Vì người trong thôn sau đó một khoảng thời gian mới trồng, nên vì vậy tất cả đều chạy đi xem góp vui.
Đầu tiên là giá đỗ với rau chân vịt được trồng trên khung gỗ phía sau núi đang chờ thu hoạch, sau đó là thu hoạch bên khu đất trống của khu nuôi dưỡng.
"Rau trông tốt quá, mặc dù không lớn nhưng lại trong veo như nước, trông ngon quá.”
"Không nghĩ tới khung gỗ lại có thể trồng rau được, mà lại trồng ra loại rau tốt như vậy nữa, may mà tôi cũng có trồng theo được."
"Có phúc để trồng được lại rau như vậy thì thực sự là một người lành nghề đấy."
"Sau này không thiếu rau để ăn nữa rồi, còn có thể đưa cho cháu gái ở huyện của tôi một ít nữa."
"Vẫn là Sở Sở có bản lĩnh, phương pháp này chỉ có cô ấy mới có thể nghĩ ra được."
"Đúng đúng, vẫn là Sở Sở của chúng ta lợi hại." Mọi người trong thôn chuyển từ rau dưa sang khen Tống Sở rất nhanh.
Nét mặt Tống Hữu Phúc vui vẻ, đư theo anh cả Tống đi thu hoạch thức ăn.
Sống nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông được nhóm người cùng quê khen và tán thành như vậy.
Đúng lúc thu hoạch đợt một, Thịnh Thanh Dương mang theo vài người đi từ bên ngoài vào.
"Làm gì mà sôi nổi vậy?"
Tống Sở đối với việc anh ta ở đây cũng không hề ngoài ý muốn, cười lên tiếng: "Hồi trước cha tôi có trồng ít rau, hôm nay đúng lúc có thể thu hoạch được rồi, nên mọi người đến đây để tham gia góp vui."
Tất nhiên mọi người cũng nhận ra anh ta đến, đều nhiệt tình chào hỏi, cũng nhường vị trí lại.
Thịnh Thanh Dương đi đến, nhìn chỗ khung gỗ trồng rất nhiều rau trên sân, có hơi tò mò hỏi: "Những loại rau này được mọc ra như thế nào?"
Đây lần đầu tiên anh ta thấy có người trồng được loại rau như vậy.
Tống Sở cười nói: "Trước kia tôi có đọc được một loại sách có phương pháp trồng rau củ, nên mới bảo ba tôi thử, sau đó thì thành công."
"Cha ơi, cha thảo luận về cách trồng sao mới được vậy với huyện phó Thịnh đi ạ." Cô cho Tống Hữu Phúc một ánh mắt.
Tống Hữu Phúc có hơi câu nệ chà tay, đứng lên nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới ấp a ấp úng nói tiếp, "Đây, là dùng khung gỗ..."
Từ từ khi ông nói cũng thả lỏng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng Thịnh Thanh Dương hỏi một câu, ông đều có thể trả lời được tất cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận