Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 756. Đương nhiên là anh bao bọc 1

Bên kia Cố Việt không trở về nhà, mà đến quán ăn tư nhân của anh hai Tống mở, Nghiêm Phi hẹn một chầu.
Vài ngày trước quán ăn tư nhân của anh hai Tống chính thức kinh doanh, bởi vì có các bạn bè của anh và Tống Tiểu Sở chiếu cố, sau đó người dẫn người, làm ăn cũng tốt lên từng chút.
Anh hai Tống vẫn dựa theo đề nghị của Tống Sở, làm vài phòng bao rất lịch sự, tao nhã và yên tĩnh ở sân sau, nhưng không phải là dùng cơm, mà là chuyên để uống trà.
Có người muốn thảo luận công việc, có thể vào trong phòng bao ngồi uống trà nói chuyện, kinh doanh đến 11 giờ rưỡi tối.
Cũng vì vậy mấy người Nghiêm Phi đều thích dẫn người qua uống trà, dẫu sao hộp đêm quá ồn ào rồi, người còn khá phức tạp, muốn bàn chuyện không tiện.
Lúc anh đến, những người khác đã đến rồi, anh hai Tống đang ngồi ở quầy lễ tân của đại sảnh tính sổ.
Nhìn thấy Cố Việt lập tức cười rồi đứng dậy: “Em rể cậu đến rồi, bọn họ ở phòng trúc vận, cần anh dẫn cậu đi không?”
Cố Việt cười nói: “Không cần, anh hai anh cứ làm việc, tự em đi qua là được.”
Anh lại hỏi: “Mấy hôm nay buôn bán thế nào?”
Nhắc đến việc này, nụ cười trên mặt anh hai Tống rực rỡ mấy phần: “Buôn bán càng ngày càng tốt rồi, hôm nay giờ cơm tất cả phòng bao đều ngồi đầy, dựa theo dự đoán của sư phụ anh, qua mấy ngày nữa có thể phải bắt đầu phục vụ đặt trước rồi.”
Anh ta vốn nghĩ giá thức ăn của quán ăn đắt như vậy, ngay từ đầu có thể có người đến ăn cơm đã không tệ rồi.
Vốn mới khai trương cũng không ôm hy vọng, an ủi bản thân rằng cho dù mấy ngày trước lỗ chút cũng không có gì.
Ai ngờ bạn bè của Cố Việt và bé út lôi kéo, mỗi ngày không ít người hâm mộ tiếng tăm đến ăn cơm, không những không lỗ vốn, mà mỗi ngày còn có thể kiếm không ít tiền.
Phản hồi sau khi ăn xong cũng rất tốt, còn có không ít khách quen, khiến lúc này anh ta mới nhận thức được sâu sắc, tại sao mọi người đều nói em gái anh ta là tay hái tiền, hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.
Cũng làm cho lòng tin của anh ta tăng thêm, đặc biệt là mỗi ngày tính sổ sách, đếm tiền giấy vất vả bỏ ra kiếm được, anh ta vô cùng có cảm giác thành tựu và lòng hăng hái.
Cố Việt cười nói: “Buôn bán không tệ thì tốt, có việc gì thì gọi điện thoại cho em.”
Trên địa bàn thủ đô, đương nhiên người của nhà họ Tống đều là anh bao bọc.
Anh hai Tống ngàn vạn lần hài lòng với em rể này: “Được.”
Ngay từ đầu bọn họ làm ăn có thể tốt như vậy, Cố Việt dẫn bạn bè đến, sau đó đặc biệt giới thiệu quán ăn tư nhân trong phạm vi, nhất định công lao không nhỏ.
“Cậu cứ làm việc, muốn dùng cơm thì gọi điện thoại đến, anh để lại phòng bao cho cậu.” Anh ta nhiệt tình nói.
Em gái bảo anh ta mỗi ngày đều để trống một phòng bao dùng để ứng phó hoặc tiếp đãi bạn bè thân thiết, bây giờ cái gì anh ta cũng nghe cô, dù sao tuyệt đối cũng không sai được.
Cố Việt gật đầu: “Được, vậy gặp lại sau!”
Anh tự đi đến sân sau, tìm đến phòng trúc vận rồi đi vào.
Mấy người Nghiêm Phi đang ngồi uống trà, nhìn thấy anh đến thì cười hỏi: “Sao bây giờ mới đến?”
“Tôi đưa Tống Tiểu Sở đến trường.” Cố Việt ngồi xuống.
Dư Huy cười nháy mắt: “Hai người ngày nào cũng đều yêu nhau tha thiết nha!”
Cố Việt và Tống Sở ở huyện nam thì tốt rồi, hình như đã hơn một năm, không những tình cảm không mờ nhạt, trái lại còn càng sâu đậm, cậu Cố cũng rất bám Tống Sở.
Đây là điều anh chưa trải nghiệm, thật ra là thời gian mới yêu của anh quá ngắn rồi.
Cố Việt liếc cậu ta một cái: “Chúng tôi luôn cuồng nhiệt, tôi không giống như cậu.”
“Được được, cậu chính là tình thánh một lòng.” Dư Huy nói đùa kèm theo chút ganh tị: “Không phải là chúng ta không gặp được đối tượng vừa xinh đẹp, ưu tú lại thú vị như Tống Sở sao, bằng không nói không chừng cũng có thể một lòng.”
Cố Việt cong môi: “Các cậu không cần ngưỡng mộ điểm này, thật ra là ngưỡng mộ không nổi.”
Tống Tiểu Sở nhà anh chính là người độc nhất vô nhị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận