Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 647. Bản lĩnh bẫy người đều đứng đầu 2

"Như vậy nửa năm cuối, có lẽ sang năm lúc gặp mặt lại, anh ấy nhất định có thể cho các anh ngạc nhiên, thậm chí năm nay sẽ tiếp tục khiến các anh ngạc nhiên."
Thấy Jonas ngây ngẩn cả người, Tống Sở cười nói tiếp: "Chúng tôi đều là người làm nghiên cứu khoa học, trong lòng cũng đều hiểu, muốn bắt đầu nghiên cứu một công nghệ mới, từ chuẩn bị tới lúc thành công, thời gian không chỉ tiêu hao rất lãng phí, mà vật lực và thời gian còn rất đốt tiền."
"Nhưng nếu như có người có thể vì chúng tôi mà rút ngắn thời gian và chi phí thì sao? Đây không phải là có thể khiến các chuyên gia nghiên cứu của công ty các anh có thể lợi dụng thời gian và chi phí tiết kiệm được, nghiên cứu các lĩnh vực và kĩ thuật có tính đột phá càng cao hay sao?"
"Ví dụ như kỹ thuật mới mà anh muốn chuyển nhượng cho Cố Việt, anh chỉ cần mang về là có thể khiến công ty của các anh ít đi được rất nhiều đường vòng, tiết kiệm không biết bao nhiêu nhân lực vật lực và tài lực."
“Chuyện này đối với người phụ trách Âu Á là anh mà nói thì đây chính là lập đại công, bằng không anh cũng sẽ không đặc biệt từ nước ngoài chạy tới đây."
"Cho dù anh không được thăng chức tăng lương, vậy nó cũng sẽ là bước đệm cho việc thăng chức trong tương lai."
"Mấu chốt là, những chuyên gia của các anh còn có thể trực tiếp triển khai nghiên cứu loại kĩ thuật này, sau đó lại sản xuất ra kĩ thuật và sản phẩm càng thích hợp với công ty của các anh hơn, ngay cả tiền vận chuyển và mua hàng với người khác cũng có thể tiết kiệm."
"Giá trị ẩn hình này mới thật sự là một kho báu, lẽ nào anh nhẫn tâm buông tha cơ hội đào báu vật này sao?" Tống Sở cười híp mắt nhìn anh ta nói.
Jonas: ". . ."Anh ta chỉ biết, vừa nãy không nên thuận miệng hỏi ra.
Tống Sở và Cố Việt quả nhiên là trời sinh một đôi, bản lĩnh bẫy người đều đứng đầu, mấu chốt là anh ta còn không nhịn được mà bị thuyết phục rồi nhảy xuống.
Jonas cảm việc mình cần phải làm nhất vào lúc này chính là nhanh chóng tỉnh táo lại, đem toàn bộ những lời mê hoặc mà vừa nãy Tống Sở nói ra quăng hết ra khỏi não.
Thế nhưng càng muốn thanh tỉnh, càng liền không nhịn được mà nghĩ càng nhiều.
Thực ra anh ta cũng phát hiện Cố Việt có tiềm chất rất mạnh về phương diện chế tạo máy móc, là kiểu thiên tài trong thiên tài.
Chỉ trong một năm mà nghiên cứu ra hai kỹ thuật mà công ty bọn họ đều cần, đặc biệt là kĩ thuật sau này, ngay cả chuyên gia của bọn họ cũng không thể nghiên cứu ra.
Như vậy tương lai chẳng phải sẽ còn cái thứ ba, thứ tư, thứ năm. . .
Trong lời của Tống Sở có một điểm mấu chốt, đó là kĩ thuật mới đối với công ty lớn như bọn họ mà nói thì quá quan trọng.
Một kỹ thuật dẫn đầu, bọn họ có thể chế tạo ra các thiết bị càng tiên tiến hơn, ở trên thị trường cũng có sức cạnh tranh hơn.
Tốn một khoản tiền để được độc quyền chuyển nhượng, chẳng những có thể không cần đi đường vòng mà còn tiết kiệm nhiều thời gian, nhân lực, vật lực và tài lực hơn, còn có thể làm càng nhiều chuyện hơn.
Anh ta lập tức lắc đầu, sao anh ta lại bị tẩy não thế? Thế nhưng lời Tống Sở nói thực sự rất mê người. . .
Nhưng thứ Cố Việt muốn quá nhiều, anh ta nhíu nhíu mày nói: "Tống, đương nhiên là tôi muốn tiếp tục đào bảo bối, tôi không phủ nhận chuyện này rất mê hoặc."
Anh ta phe phẩy tờ giấy trên tay, "Nhưng nếu giá cả phải trả quá lớn, tôi cảm thấy chuyện này rất mạo hiểm, có dù tôi đồng ý, công ty bên kia chưa chắc đã đồng ý."
Tống Sở nhíu mày, "Jonas,anh chính là tổng phụ trách của Âu Á đấy, nếu như ngay cả một đơn hàng không lớn không nhỏ thế này mà còn không quyết định được, vậy tôi thật sự không nhịn được quyền hạn và địa vị của anh ở công ty ."
Cô giơ tay chỉ chỉ Cố Việt, "Bảo tàng ở ngay trước mắt anh, giơ tay là có thể lấy được, độ nguy hiểm nhất định anh có thể chấp nhận."
"Anh chắc chắn không đầu tư vào tương lai, sau đó tham gia vào việc mở bảo tàng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận