Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 425. Tôi sợ cô hiểu lầm sẽ không tốt 1

Trên đường trở về, Cố Cẩn ngồi ở vị trí chính giữa ở hàng ghế sau.
Đường Phụng và Tống Bình rất thích thằng bé, không ngừng thả ra tình yêu của bà nội và tình thương của mẹ.
Đặc biệt là Tống Bình, cô ấy vốn luôn thích trẻ con, nhưng chỉ tiếc là mình không thể sinh một người con, cho nên cũng rất chăm sóc Cố Cẩn.
Tống Sở nhìn thấy bọn họ chung sống hòa hợp với nhau, bên mép nâng lên một độ cong.
Dù sao sau này Cố Cẩn cũng sẽ chung sống với các cô, cô cũng hy vọng thằng bé và chị họ có thể dễ dàng thân thiết với nhau.
Bây giờ nhìn lại một chút thì cũng không cần lo lắng nữa, không chừng chị họ còn cưng chiều người ta hơn cô nữa.
Cố Việt lái xe đưa Đường Phụng trở về trước, sau đó lại đưa Tống Sở các cô về phía dưới lầu ký túc xá, lúc này mới chuẩn bị đi trả xe.
“Nếu không thì tôi và Cẩn cùng anh đi trả xe nhé?” Tống Sở vừa nhìn một chút thì thấy sắc trời đã tối.
Trong lòng Cố Việt ấm áp: "Có thuận tiện không?"
“Thuận tiện mà!” Tống Sở gật đầu.
Tống Bình cười: "Cẩn ngồi xe cũng đã mệt mỏi rồi. Để chị dẫn thằng bé về nhà trọ trước đi, hai người cùng đi trả xe, cũng có một bạn cùng trở về."
Đầu óc của Cố Cẩn cũng từ lâu đã quan tâm đến, gật đầu nói: "Chú ơi, chú cùng đi với dì Sở Sở đi. Con với dì Bình Bình về nhà trọ chờ hai người trước."
Thằng bé tính già tính non trước, hy vọng chú và dì Sở Sở hợp thành một đôi.
Thằng bé siêu thích dì Sở Sở, cho nên cũng hy vọng tương lai cô sẽ làm thím của thằng bé, thế thì phải cho các cô có nhiều thời gian ở riêng chung với nhau để vun đắp tình cảm.
Cố Việt phát hiện ra cháu nhà mình thật là có năng lực, cười xoa xoa đầu thằng bé: "Được rồi, vậy con cùng với dì Bình Bình về trước đi, bọn chú rất nhanh sẽ quay trở lại."
Cố Cẩn cười híp mắt vẫy tay: "Các chú mau đi đi."
Tống Bình kéo Cố Cẩn xuống xe, vẫy vẫy tay với hai người trong xe: "Hai người đi đi."
Lúc này Cố Việt mới gật đầu một cái, sau đó lái xe rời đi.
“Cẩn hiểu chuyện khiến cho người ta đau lòng.” Tống Sở mở miệng nói.
Cố Việt thở dài: "Những ngày trước kia đó, đã dưỡng cho thằng bé thành tính tình hiểu chuyện như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu."
Nhìn thấy những đứa trẻ được cha mẹ nuông chìu trong thôn kia, đôi khi Cố Việt sẽ không nhịn được mà nghĩ, thà rằng đứa cháu mình cũng nghịch ngợm như vậy một chút, đó mới rõ là lớn lên trong hạnh phúc.
Tống Sở nhìn thấu suy nghĩ của anh, đưa tay lên vỗ vai anh một cái: "Bây giờ thằng bé vẫn còn có thể, tương lai chúng ta để cho thằng bé hưởng thụ tuổi thơ nhiều một chút, cho thằng bé tình yêu mến để dần dần xoa dịu vết thương mà thằng bé đã từng có, nhất định là có thể làm được."
Cuộc sống sau này chỉ cần, Cố Cẩn không muốn bị tổn thương gì nữa, khẳng định cũng sẽ không đen hóa đi lên con đường không tốt.
Cố Việt gật đầu một cái: "Cũng chỉ mong có như vậy."
"Dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông, tâm tư không có tinh tế như các nữ đồng chí các cô, sau này còn phải phiền cô chú ý tới Cố Cẩn nhiều hơn một ít.” Giọng nói của anh dịu dàng.
Tống Sở cười gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi đã coi thằng bé như là đào tạo người nối nghiệp, chuyện chăm sóc thằng bé là chuyện nhất định rồi."
Cố Việt cười khẽ: "Ừ, tôi tin rằng thằng bé sẽ là người nối nghiệp tốt nhất của cô."
Lúc hai người gần tới, Hoắc Khải đã đứng sẵn ở cổng chờ.
Cố Việt xuống xe, đưa chìa khóa xe cho anh ấy: "Anh họ, lại làm phiền anh rồi."
Hoắc Khải xua xua tay: "Khách sáo với anh gì chứ."
Cố Việt hỏi: "Tuần tới em phải đi tới thủ đô một chuyến. Anh có cái gì cần phải mang theo không?"
Hoắc Khải sửng sốt một chút: "Làm sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện phải về thủ đô vậy?"
Cố Việt trả lời: "Lần này đi là thuộc kiểu đi công tác cho công việc, em đi cùng với anh Thịnh."
Lúc này Hoắc Khải mới gật đầu: "Hóa ra là đi cùng với Thịnh Thanh Dương, vậy cậu giúp anh mang theo ít đồ đưa về nhà đi."
"Lúc nào thì lên đường?"
“Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ lập tức lên đường, ngày mai anh đưa cho em đi.” Cố Việt nói.
Hoắc Khải búng ngón tay một cái: "Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận