Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 708. Sở Sở xử đẹp lắm 1

Cuối cùng không còn cách nào khác, hai cha con nhà họ Lưu chỉ đành đến xin lỗi Tống Sở.
Nhưng bọn họ muốn chịu thua xin lỗi, chẳng có nghĩa là người khác sẽ chấp nhận và tha thứ.
Tống Sở đương nhiên là sẽ không gặp bọn họ, cũng đưa ra một tín hiệu, tuyệt đối không tha thứ cho bọn họ.
Vốn dĩ tính cô chẳng phải kiểu mềm mại, hiền lành, nhưng sẽ không làm kiểu thánh mẫu.
Lần này tha thứ rồi, vậy chẳng phải có nghĩa là lần sau có người bắt nạt cô chỉ cần đến xin lỗi một cái là xong chuyện rồi? Nằm mơ à.
Mỗi người nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận.
Chuyện người nhà họ Lưu đến bị đóng cửa không tiếp, mọi người đều đã nghe qua rồi, cũng đã đoán ra được thái độ của Tống Sở.
Tiếp theo đó lại có một tin mới truyền đến, chuyện công ty chế thuốc của Lưu Dân vi phạm quy tắc, làm giả giấy tờ bị điều tra ra. Giám đốc Lưu và hai cổ đông đều tiếp nhận thẩm tra, có xin lỗi cũng không có tác dụng.
Kiệt tác này là của ai thì trong lòng mọi người đều rõ.
Cố Việt cũng ngạc nhiên mà thêm coi trọng và bênh vực Tống Sở. Đây là lần đầu tiên anh về thủ đô mà ra tay giúp đỡ, cũng là để mọi người có thể tránh xa nhà họ Lưu bao nhiêu thì tránh.
Đồng thời sợ coi trọng Tống Sở cũng tăng thêm một bậc.
Những người trước đây bị Lưu Bất Phàm bắt nạt cũng hận không thể lập tức đốt pháo hoa mà chúc mừng. Ai nấy đều khen Tống Sở và Cố Việt xử đẹp lắm, vì dân trừ hại.
Một ngày sau, Tống Lợi đưa xưởng trưởng của xưởng chế thuốc ở thủ đô và những người khác tới, tự mình tới tìm nhà họ Cố.
Tống Sở gặp bọn họ, thái độ cũng sở nên thân thiện hơn, nhưng cũng chẳng nhanh thế mà đã nhả ra.
Quanh quẩn một vòng rồi mới đồng ý giúp đỡ thuyết phục hai người Jacques.
Vốn dĩ cô cũng không muốn làm khó mấy người này, có điều phải xây dựng một hình tượng không dễ động vào, tránh để sau này có người được đằng chân lân đằng đầu.
Hơn nữa, cô thích cái danh “đầu gấu thôn”, chúng tôi đã tùy hứng, cũng mang sẵn bản tính tùy hứng.
Nghe thấy Tống Sở đã chịu nhường, mọi người cũng thở phào.
Hiện tại bọn họ đã lĩnh hội sâu sắc và vô cùng tin vào năng lực và sức ảnh hưởng của Tống Sở, tin rằng nếu cô đã ra mặt thì, người phục trách của hai công ty chế thuốc kia sẽ lần nữa lùi bước.
Đồng thời Tống Lợi cũng cảnh cáo, nhắc nhở mọi người, lần này tuyệt đối không cho phép tình trạng như trước đây xuất hiện, nếu không thì sẽ rơi vào danh sách đen của ban đối ngoại của bọn họ.
Hiện tại mọi người chỉ muốn đồng tâm hiệp lực ghìm chuyện này xuống, làm gì có ai phản đối, liền đốc thúc lẫn nhau.
Chỉ cần Tống Sở lần nữa giúp kí kết hợp đồng hợp tác lần trước mới chỉ nói miệng, bọn họ gọi cô là bà nội cũng được.
Buổi chiều hôm đó, Tống Sở và Cố Việt liền đến khách sạn thăm hỏi Jacques và Oury, còn mời hai người đó đi ăn bữa cơm.
Mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của hai người, thấy Tống Sở nhanh thế đã ra mặt rồi cũng khiến mọi người thêm mấy phần hảo cảm. Cô thực sự chẳng hề cố ý làm bộ làm tịch, đều do cha con nhà họ Lưu tác oai tác quái.
Jacques và Oury vốn vì muốn giữ mặt mũi cho Tống Sở, thấy cô nói là không truy cứu nữa thì cũng theo làm theo mà tới buổi gặp mặt. Trước mặt cô, đương nhiên hai người này sẽ không làm bộ làm tịch nữa, thế là liền bảo cô xử lý.
Đồng thời cũng chuyển phí cấp bằng sáng chế tời tài khoản ngân hàng mà Tống Sở mới lập, rồi tưởng tượng rằng sau này sẽ hợp tác thế nào.
Ăn cơm xong, Tống Sở cầm lấy hợp đồng ký kết từ tay hai người rồi đưa cho Tống Lợi, bảo bọn họ phụ trách công việc sau khi ký kết hợp đồng.
Nhìn thấy các điều khoản và giá cả trên hợp đồng, mọi người cũng thở phảo nhẹ nhõm. May là vẫn quyết định theo như lần gặp mặt lần trước, nếu không cuối cùng mấy người kia muốn một cái giá cao hơn thì bọn họ cũng chỉ có thể bóp mũi mà nhận.
Vì thế mà lần này mọi người càng thêm vui mừng và xúc động hơn lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận