Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 229. Em không thể tiếp nhận chuyện bị tạt nước bẩn được 1

Tống Sở thấy cảm xúc của anh tư Tống nhanh chóng ổn định lại, thì có vài phần hài lòng.
"Anh liên hệ với bên nhà máy giày thế nào rồi?"
Anh tư Tống cười nói: "Anh làm việc mà nên em yên tâm đi, liên lạc xong từ sớm rồi, chỉ cần tặng dầu với đậu rang từ trước là có thể đổi giày về rồi."
"Hôm nay anh mang đi để kéo người về đi, buổi chiều gửi giày qua." Tống Sở đã nghĩ xong phải giải quyết chuyện tố cáo này như thế nào rồi
Anh tư Tống tin tưởng em gái nhà mình nhất, "Được, anh sẽ gọi người lái máy kéo đi đổi."
"Anh hai đâu?" Tống Sở hỏi.
Anh tư Tống lắc đầu, "Không biết chạy đi đâu rồi."
"Được rồi, anh đi giải quyết việc đó trước đi."
"Được!"
Giữa trưa Tống Sở về nhà ăn cơm, chỉ thấy mẹ cô lải nhải, không biết anh hai Tống chạy đi đâu rồi, cơm cũng không về mà nấu.
Bây giờ ba bữa một ngày trong nhà đều do anh hai Tống phụ trách, anh ta không ở đây Đường Phụng cũng lười nấu, cứ để cho chị dâu hai tùy tiện nấu một ít.
Cả nhà vừa ngồi xuống ăn cơm, đầu anh hai Tống đầy mồ hôi chạy vào.
Đường Phụng trừng liếc anh ta, "Lúc nấu cơm thì không ở nhà, đến lúc ăn thì con lại về."
Anh hai Tống rót một ly nước để uống, lúc này mới thở hổn hển nói: "Con đi làm chuyện đúng đắn mà."
"Út Bảo, buổi sáng anh gặp Phương Nguyệt Lan đi vào thành, anh nghĩ rồi trộm đi theo phía sau cô ta, phát hiện cô ta đến chỗ huyện ủy để nộp đơn tố cáo." Nhắc tới việc này đến, mặt anh ta đầy vẻ tức giận.
Nếu không phải em gái nói trước với họ là đừng động vào Phương Nguyệt Lan, thì anh ta hận không thể tát cho người phụ đó mấy cái ngay tại chỗ rồi.
Tống Sở có hơi bất ngờ, anh hai gian trá, tráo trở lại có hơi lạnh lùng của cô không ngờ lần này lại tự mình đi theo dõi Phương Nguyệt Lan.
Xem ra nhận thức về quan hệ gia đình với tư tưởng cũng giác ngộ lên cũng không ít, cải tạo có tiến bộ.
"Em đã đoán trước là cô ta muốn đi tố cáo rồi." Tống Sở cười xới cho anh hai Tống một bát cơm đưa ra, "Vất vả cho anh hai rồi."
Anh hai Tống nhận cơm, trong lòng có hơi dễ chịu, "Anh đã nhìn chằm chằm vào cô ta đấy."
"Đã mấy ngày rồi trong nhà không được ăn thịt, Út Bảo ơi em có muốn lên núi một chuyến không, bắt mấy con gà rừng với thỏ để khao mọi người?" Tiếp theo anh ta đến trước mặt Tống Sở cười hì hì nói.
Từ sau khi em gái đi tỉnh lỵ về, thức ăn trong nhà lập tức xuống dốc không phanh.
Hiện tại anh ta cũng chỉ là người có tay nghề mà thôi, không bột thì đố mà làm nên hồ đấy!
Tống Sở biết người này được đằng chân lân đằng đầu, đẩy anh ta ra, "Đi, ngày mai em lên núi một chuyến."
Đối với mấy người cực phẩm như này thì khi khen thưởng không thể qua loa được, như vậy mới có thể kích thích sự nhiệt tình khi làm việc của họ được.
Đương nhiên, hiện tại cô cũng không thể rời khỏi thịt được
"Haha, quả nhiên Út Bảo vẫn là tốt nhất."
Anh hai Tống gắp một đũa thức ăn, một phần cơm nhặt ra, ngẩng đầu nhíu mày nhìn vợ anh ta một hồi rồi hỏi: "Đồ ăn trong bữa cơm hôm nay là em làm à?"
Chị dâu hai Tống gật đầu: "Ừ."
"Thảo nào mà khó ăn như vậy." Anh hai Tống đã ăn quen thức ăn mà mình làm rồi, nên rất ghét bỏ bữa cơm hôm nay..
Đương nhiên, nếu đổi sang mẹ anh ta làm thì anh ta tuyệt đối không dám nói như vậy.
Vốn cho rằng chị dâu hai vẫn rụt rè, e sợ cúi đầu như trước kia, ai biết cô ấy lại lẩm bẩm: "Khó ăn thì đừng ăn nữa."
Anh hai Tống trợn to hai mắt, quát: "Em còn dám cãi lại?"
Chị dâu hai Tống bị anh ta quát một tiếng như vậy nên giật mình, lại hơi hoảng sợ.
Tống Sở tát anh hai Tống một cái, "Gầm gì gầm, vợ là phải dùng để yêu thương, không phải dùng để gào vào mặt. anh mà còn bắt nạt chị dâu hai nữa, thì có tin em đánh anh không."
Sau đó cô lại nói với chị dâu hai: "Chị dâu hai ơi đừng sợ anh ấy, sau này anh ấy dám bắt nạt chị, chị cứ mắng thẳng anh ấy, đánh anh ấy, đánh không được thì em sẽ giúp chị."
Chị dâu hai Tống như chiếm được một sự cổ vũ lớn, cười gật đầu: "Được."
Hít sâu, lá gan cũng lớn lên đồng thời trừng mắt nhìn anh hai Tống, "Anh mà còn khi dễ em, em sẽ bảo Út Bảo trừng phạt anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận