Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 163. Từ nay về sau mọi người đều có cuộc sống riêng rồi 1

Bà La sợ La Thu Cúc lại nói gì chọc giận Tống Sở thay đổi chủ ý.
Lập tức kéo La Thu Cúc một cái, kéo tay cô ta dỗ dành: “Đây là con chọn, sợ cái gì, con còn có người nhà mẹ đẻ đây.”
“Sau này còn có cháu trai có thể hiếu thảo với con, con là họ La, con cháu nhà họ La mới cùng chung cội nguồn với con, con và em trai con mới là người thân thiết nhất.”
Nhiều năm qua La Thu Cúc rất ít được mẹ cô ta nói chuyện vui vẻ hòa nhã như vậy, cô ta bị sự yêu mến này làm cho cảm động rồi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để cho em trai ngồi tù đâu.”
Tiếp đó cô ta nhìn về phía Tống Sở: “Tôi đã lựa chọn, khi nào cô đến cục công an?”
Lời này của cô ta, cũng khiến anh cả Tống hoàn toàn thất vọng tột độ, nguội lạnh trái tim, nhưng cũng trong dự đoán, cho nên anh có thể chấp nhận, lẽ ra cũng định chia tay rồi.
Đôi mắt của Tống Đại Nữu đứng cách đó không xa đã đỏ hoe, quả nhiên mẹ cô bé vì cậu mà không cần bọn họ nữa.
Nhưng nếu nói đau lòng bao nhiêu cũng không có, dẫu sao trong trí nhớ, từ nhỏ đến lớn mẹ cô bé ngoài thiên vị em trai ra thì là sai bảo cô bé làm việc, thậm chí không vui còn sẽ đánh cô bé để trút giận.
Tống Đại Nữu vốn dĩ rất hiểu chuyện và trưởng thành sớm, sau khi tận mắt thấy sự lựa chọn của mẹ mình, cũng thu lại tất cả khát vọng với mẹ, người mẹ này không đáng để cô bé mong đợi nữa.
Cô ta chọn không cần bọn họ trước, sau này cô bé cũng sẽ không cần cô ta.
Đương nhiên Tống Sở đã phát hiện sắc mặt dứt khoát của Tống Đại Nữu, trong lòng cô có chút khó chịu.
Khiến một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi chịu đựng điều này có chút tàn khốc, nhưng nếu để cho La Thu Cúc tiếp tục làm trời làm đất trong nhà, mai sau Đại Nữu cũng sợ là một đỡ đệ ma(1) bị tẩy não tiếp theo, hôn nhân cũng phải hy sinh cho em trai.
(1) Ý chỉ người hy sinh vì em trai về mọi mặt.
Tống Sở nhìn hai mẹ con La Thu Cúc rất nóng ruột: “Nếu hai người không đợi kịp, vậy bây giờ cùng vào thành phố đi.”
Hôm nay bọn họ từ trên núi xuống từ sớm, bây giờ ngồi máy cày vào phố huyện còn kịp.
Để đề phòng nhà họ La lại tác quái, lập tức đi xử lý càng thỏa đáng hơn.
Bà La và La Thu Cúc đều không phản đối, bọn họ còn mong không thể mau chóng dẫn cậu tư La trở về.
Thế là người nhà họ Tống và bọn họ cùng ngồi máy cày vào phố huyện.
Hai đồng chí Trương Chấn Hưng và Lưu Vinh của cục công an trước đó đúng lúc cũng có mặt, Tống Sở nói sự việc với bọn họ một lần.
Hai người không khỏi nhìn anh cả Tống bằng một ánh mắt đồng cảm, gặp phải người vợ như vậy cũng thật là đủ xui xẻo.
Tình hình của cậu tư La nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng cũng không xem là nghiêm trọng, nhìn thái độ của người bị hại để quyết định có ngồi tù hay không là điều có thể.
Cộng thêm trước đó Hoắc Khải đã từng dặn dò, người nhà họ Tống và người nhà họ La đều đồng ý, có thể quy việc trước đó thành tranh chấp dân sự, thương lượng giải quyết.
Trương Chấn Hưng vốn đã phê bình chỉ dẫn mẹ con nhà họ La, bảo sau này bọn họ không được dẫn người đến nhà họ Tống gây ầm ĩ nữa, nếu không sẽ bắt toàn bộ vào giam giữ.
Trong thôn bà La rất hung dữ, nhưng ở trước mặt đồng chí công an thì vô cùng sợ hãi, không ngừng cúi đầu khom lưng.
Trải qua bài học kinh nghiệm lần này, thật sự bọn họ cũng không dám nữa.
“Đồng chí Tống, thỏa thuận mà cô nói phải viết thế nào?” Bên kia, Lưu Vinh nhìn Tống Sở hỏi.
Tống Sở cười nói: “Làm phiền đồng chí Lưu tìm giúp ba tờ giấy và bút, để tôi viết, chỉ là viết xong còn phải làm phiền các anh làm chứng giúp.”
“Không thành vấn đề, chúng tôi đều là nhân chứng.”
Lưu Vinh có ấn tượng khá tốt với Tống Sở vừa xinh đẹp vừa lễ phép, đặc biệt là sau khi hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, cũng cảm thấy người nhà họ La quá đáng.
Lưu Vinh đã tìm giấy và bút, Tống Sở mau chóng viết ba bản thỏa thuận, đồng thời đọc một lần cho mẹ con La Thu Cúc nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận