Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 2. Không cần nhẫn nhịn, cô thích 2

Sau đó thôn y dè dặt nhìn Tống Sở hỏi: “Cô có bị thương ở chỗ nào không?”
Tống Sở lắc đầu: “Không có!”
Thấy Cố Việt đang mang một ánh mắt quan sát hướng về phía mình, cô nhìn về phía Cố Việt thì anh vội vã thu tầm mắt lại.
...
Tống Tuệ cảm thấy người này đang có ý gì đó, gian phòng thí nghiệm của cô không hiểu sao lại chạy lên người anh, có thể nói tinh thần lực của người này không hề thấp, IQ cũng rất cao.
Vì muốn làm rõ xem Cố Việt có biết được sự tồn tại của phòng thí nghiệm hay không, chưa vội lấy phòng thí nghiệm về, cô nhìn anh nói: “Anh muốn tiếp tục ở đây hay quay về chỗ thanh niên tri thức?”
Cố Việt không muốn liên lụy gì đến người con gái suốt ngày chỉ biết quấy rối dọa dẫm người khác lấy mình này, vừa định từ chối thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một thứ kỳ lạ gì đó, anh lập tức ngẩn người.
Đây là gì vậy? Toàn bộ là phòng thí nghiệm, nhưng mấy thiết bị bên trong là sao, anh chưa thấy qua mấy thứ đó bao giờ.
Tống Sở vẫn luôn quan sát sắc mặt của Cố Việt, dù anh che giấu rất giỏi, nhưng sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng trong tầm mắt anh vẫn bị cô nắm thóp được rồi.
Cô chỉ muốn chửi người, cái con người này chắc cũng phần nào cảm nhận được gian còn lại của phòng thí nghiệm kia.
“Có phải trên người anh xuất hiện cái gì rồi không?” Trong lòng cứ bứt rứt, Tống Sở quyết định thăm dò thẳng vào vấn đề.
Người này dù nhìn qua có bộ dáng tao nhã lịch sự, nhưng cô cảm nhận được trong anh tỏa ra một sự lạnh lùng xa cách.
Bởi vì chuyện lúc trước không nói rõ ra nên anh nhất định sẽ không giao thiệp với cô nữa.
Lại nói nếu cái tên này cảm nhận được phòng thí nghiệm rồi, nếu cô muốn lấy lại gian phòng thí nghiệm thì phải tỏ rõ thái độ với anh ta.
Cố Việt lúc trước còn nghi ngờ là di chứng do việc bị thương tạo thành ảo giác, bây giờ nghe Tống Sở nói xong anh khẳng định được không phải là ảo giác rồi, mà là chuyện kỳ quái nào đó đã phát sinh.
Thấy cô không còn ham mê chuyện yêu đương mà lại rất thẳng thắn vô tư, lại nghĩ đến thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, đây không phải nơi để nói chuyện.
Cố Việt không thèm nhìn mặt nói: “Tôi muốn quay về chỗ thanh niên tri thức, nhưng chân không đi được.”
Tống Sở ngay lập tức hiểu được ý của anh: “Tôi sẽ dìu anh về.”
Cố Việt muốn làm rõ thứ xuất hiện trong đầu mình và chôn vùi tai họa ngầm đến từ sự hăm dọa của cô gái này, gật đầu: “Vậy làm phiền cô rồi.”
Thôn y thấy bọn họ muốn đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, đưa một bình rượu thuốc cho Cố Việt: “Trước tiên bôi thứ này vào, có chỗ nào khó chịu thì kêu người đến gọi tôi.”
Cố Việt nhận lấy rượu thuốc rồi cảm ơn: “Cảm ơn!”
Tống Sở đi đến trước giường, đưa tay ra: “Đến đây đi!”
Cố Việt cũng không quái đản ngượng nghịu, vịn tay anh vào giường.
Vừa chạm vào tay cô, anh đột nhiên cảm thấy toàn thân run rẩy, không tự chủ được mà phát ra một kích động khó hiểu, anh bị làm sao vậy?
Chỗ thanh niên tri thức cách sở vệ sinh không quá xa, Tống Sở dìu Cố Việt lách qua con đường nhỏ để quay về.
Bây giờ đến chưa đến giờ tan tầm nhưng chỗ thanh niên tri thức lại không có người.
Tống Sở dựa vào trí nhớ của mình dìu Cố Việt về phòng của anh: “Chúng ta nói chuyện chút được không?”
Cô cũng không sợ Cố Việt sẽ làm chuyện không có lý trí nào đó, dù sao chuyện này cũng rất khó hiểu, có nói cũng chẳng ai tin.
Cho dù anh có kêu lên hay có ý xấu gì đó thì cô cũng không sợ.
Sức lực của cô lớn hơn nhiều, hơn nữa thân thủ kiếp trước của cô muốn khiến Cố Việt tử vong ngoài ý muốn cũng không khó.
Nhưng hiện tại là thời bình, thế giới cũng có trật tự hơn rồi, nếu không phải làm chuyện này thì cũng không cần làm.
Quan trọng là, giác quan thứ sáu của cô mách bảo rằng phải để người này sống thì cô mới có thể lấy lại gian phòng thí nghiệm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận