Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 448. Cho nên tôi mới là độc nhất vô nhị! 2

Tống Sở cũng không khách khí, cất tiền vào túi, "Được, vây tôi đưa anh ta tới bệnh viện trước"
"Ừ, cảm ơn." Hoắc Khải thật sự rất cảm ơn Tống Sở.
Thân phận của Nghiêm Phi không chỉ đơn giản là người của cục an ninh, mà là người thừa kế được bồi dưỡng của nhà họ Nghiêm, nếu như chết ở cái huyện này, vậy sẽ rất phiền toái.
Tống Sở lại quay về xe, sau đó lái xe về phía bệnh viện.
Nghiêm Phi mở miệng nói: "Chuyện hôm nay cảm ơn cô, tôi thiếu cô một cái mạng."
Nếu như không phải Tống Sở, cái mạng này của anh ta sợ là thật sự bị bỏ lại trên núi rồi, anh ta cũng thật sự không ngờ người do bên trên sắp xếp để tiếp ứng lại xảy ra vấn đề.
Tống Sở cười khẽ: "Mạng của anh tôi không có hứng thú, anh cứ thiếu tôi một nhân tình là được."
Nếu cứu Nghiêm Phi, anh ta lại muốn báo đáp mình, vậy cô cũng chẳng từ chối.
Nghiêm Phi cười cười: "Không thành vấn đề, tôi thiếu cô một nhân tình."
Anh ta lại chuyển đề tài câu chuyện: "Chỉ là chuyện hôm nay làm phiền cô đừng nói ra ngoài, nếu không tôi sợ cô sẽ bị liên lụy, sẽ gặp nguy hiểm."
Tống Sở gật đầu: "Ừ, hôm nay tôi không thấy gì cả."
"Thực ra nếu như không nhìn thấy xe của Hoắc Khải, sợ là người gặp nạn trên núi là anh ấy, tôi cũng sẽ không xen vào việc của người khác." Cô bổ sung một câu.
Nghiêm Phi cũng đoán được chuyện này, trong lòng không hiểu sao lại thấy không thoải mái, anh ta nhịn không được mà hỏi: "Quan hệ của cô và Hoắc Khải tốt tới mức này à?"
Tống Sở bật cười: "Bạn bè gặp nguy hiểm, đổi thành anh thì anh có đi không?"
Ngoại trừ quan hệ bạn bè ra, Hoắc Khải còn là anh họ của học thần Cố, làm sao cô có thể thấy chết mà không cứu được.
Nghiêm Phi lập tức trở lại bình thường, càng thưởng thức tính cách và hành động của Tống Sở, "Tôi nhất định sẽ cứu, nhưng mà cô là con gái, sau này nếu gặp chuyện như này thì vẫn nên lo lắng về vấn đề an toàn."
Tống Sở không thèm để ý nhún nhún vai, "Tôi rất tự tin với gia trị võ lực của mình, những người đó đối với tôi cũng chỉ là con gà rù."
Nếu không phải là đối phương ai cũng có súng, cô lại còn phải dẫn theo một người bị thương, không cần thiết phải mạo hiểm, bằng không cô thật sự có khả năng đánh tàn phế toàn bộ đám người kia.
Nghiêm Phi: "..."
Được rồi, thiếu chút nữa anh ta đã quên mất thân thủ của cô rất lợi hại.
"Tôi cảm thấy cô không chỉ có sức lực lớn, thân hình cũng rất linh hoạt mẫn cảm, giống như một người đã từng tập luyện." Anh ta thử thăm dò.
Tống Sở lại chẳng thấy hổ thẹn vì đã lừa anh ta: "Bởi vì trước kia tôi là đầu gấu của thôn, từ nhỏ tới lớn đều đánh nhau, đánh nhau tới nỗi cả thôn không có đối thủ, cho nên tôi đương nhiên là khỏe mạnh rồi."
Nghiêm Phi: "..." Cô gái khiến anh ta nhất kiến chung tình là đầu gấu thôn, chuyện này rất có tính khiêu chiến với anh ta, còn có cảm giác kích thích.
"Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe một người tự nói mình là đầu gấu thôn." Anh ta cảm thấy Tống Sở sáng sủa, rất dễ thương, anh ta thích tính cách không giả vờ yếu đuối này.
Tống Sở khẽ cười nói: "Cho nên tôi mới là độc nhất vô nhị!"
Con ngươi Nghiêm Phi lóe lóe, khóe môi nở nụ cười, "Cô quả thực là độc nhất vô nhị."
Người phụ nữ này anh ta muốn.
Về phần thân phận và gia thể của Tống Sở cách biệt quá lớn với nhà anh ta, anh ta cũng chẳng để ý, chỉ cần anh ta thích và kiên trì, gia tộc có cản trở thì đã làm sao.
Anh ta nhing ra được tính cách của Tống Sở rất mạnh mẽ, trực tiếp theo đuổi sẽ rất khó khăn, trái lại sợ là dọa cô chạy.
Cho nên anh ta chuẩn bị đun nước ấm nấu ếch, thâm nhập từng chút một vào cuộc sống của cô, phải tiếp cận với thân phận bạn bè trước đã.
"Ngoại trừ nợ cô một nhân tình lớn ra, có việc gì thì cô cũng có thể tới tìm tôi đầu tiên." Anh ta nhấn mạnh nói.
Vốn dĩ đã chuẩn bị làm xong nhiệm vụ này sẽ quay về thủ đô, hiện tại anh ta quyết định không quay về nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận