Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 279. Muốn cười vào mặt anh ta 1

Thịnh Thanh Dương lại tán gẫu với Tống Sở một lúc, bất kể là chuyện gì thì cô cũng đều có thể nói với anh ta.
Đặc biệt là đối với mấy món mà anh ta nói ra, cô rất tán thành, từ đó cô còn đưa ra một số ý kiến hữu ích để anh ta có được nhiều lợi.
Anh ta đã từng nói qua những món này với những người khác, và hầu như là râu ông nọ cắm cằm bà kia, khiến anh ta rất buồn, nhưng cô lại hoàn toàn có thể theo kịp với ý tưởng và suy nghĩ của anh ta.
Điều này cũng làm cho anh ta cảm thấy hận vì hai người đã gặp nhau trễ, cảm giác mà anh ta dành cho Tống Sở cứ như là tìm được người tri kỷ vậy.
Hai người trò chuyện được một lúc, thì Tống Sở đưa tay lên và nhìn đồng hồ: “Anh Thịnh, tôi và những người khác đã hẹn gặp nhau vào lúc bốn giờ, hiện tại cũng sắp đến giờ rồi.”
Thịnh Thanh Dương vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn lắm, nhưng anh ta vẫn tương đối tôn trọng cô: “Được, để tôi đưa cô tới đó.”
Anh ta vẫn còn muốn trò chuyện với cô một chút.
“Được, vậy làm phiền anh.” Tống Sở cũng không từ chối.
Thịnh Thanh Dương đứng lên: “Sau này chúng ta vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn, nên cô không cần phải khách sáo như vậy với tôi.”
Hai người đi ra cửa, Thịnh Thanh Dương đích thân lái xe đưa cô tới nhà máy cơ giới.
Lúc này, Cố Việt cũng đã giải quyết xong xuôi công chuyện, anh đang đi đến cổng nhà máy cơ giới để gặp hai anh em anh tư Tống.
Nhìn thấy cảnh Thịnh Thanh Dương mở cửa ra, Tống Sở bước xuống xe, anh cũng không bất ngờ gì mấy.
Thấy Cố Việt, Thịnh Thanh Dương mỉm cười đi tới: “A Việt, lần này tôi thật sự cảm ơn cậu.”
Cố Việt nhíu mày, hỏi: “Anh Thịnh, anh muốn cảm ơn tôi vì điều gì?"
Người anh em tốt - Thịnh Thanh Dương mỉm cười, nắm lấy bả vai của Cố Việt: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi đào được viên ngọc Tống xinh đẹp này.”
Dựa vào biểu hiện của Tống Sở hiện giờ, cô cũng đã không còn là viên ngọc thô chưa được mài dũa nữa, mà là viên ngọc xinh đẹp đã được mài giũa.
“...” Cố Việt lại muốn cười vào mặt anh ta, viên ngọc xinh đẹp, câu này sao nghe có cảm giác không được đúng lắm.
Hơn nữa, anh ta lại còn thay đổi cách xưng hô từ đồng chí Tống thành Tống nhanh như vậy nữa? Không phải là cái người tên Thịnh Thanh Dương này bị mắc bệnh phong lưu đấy chứ?
Anh cười nhạt, hỏi: “Cô ấy đồng ý tới làm ở phòng kinh tế huyện rồi?”
“Đúng vậy, có làm thế nào thì anh cũng không thể để lỡ mất một người tài năng như cô ấy, cũng may là cô ấy đồng ý.” Thịnh Thanh Dương gật đầu một cách cao hứng.
Cố Việt cười: “Vậy sau này phiền anh giúp đỡ cô ấy nhiều thêm.”
Câu nói này của anh khiến Thịnh Thanh Dương cảm thấy Cố Việt như là người thân của Tống Sở, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ gì nhiều: “Điều này là hiển nhiên rồi, sau này chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là bằng hữu đấy.”
Tống Sở đi tới, nói: “Mọi người cũng đã tới rồi, vậy giờ chúng ta quay về thôn đi.”
Cố Việt gật đầu: “Được, nếu không lát nữa về thì muộn quá.”
“Anh Thịnh, chúng tôi đi trước nhé.” Hắn chào hỏi.
Thịnh Thanh Dương mỉm cười, vẫy tay: “Được, mọi người đi đường chậm một chút.”
“Tống, chúng ta vẫn cứ giữ liên lạc bất cứ lúc nào nhé, hẹn gặp lại!” Anh ta đưa tay lên và làm động tác gọi điện thoại với Tống Sở.
Vừa nãy Tống Sở đã ghi lại số điện thoại của khu nuôi dưỡng và nhà của cô cho anh ta, để hai người có thể thuận tiện liên lạc với nhau.
Tống Sở vừa đạp xe đạp, vừa vẫy tay với anh ta: “Tạm biệt anh Thịnh!”
“...” Sắc mặt của Cố Việt hơi tối lại, giờ thì còn gọi anh ta là anh Thịnh?
Sau khi đạp đi được một đoạn, Cố Việt mới mở miệng nói: “Tống Sở, cô cũng giỏi thật đấy, chưa gặp nhau tới hai lần mà đã thành một nhóm với anh ta rồi, lại còn gọi là anh Thịnh.”
Tống Sở cười nói: “Chúng tôi có thể trò chuyện với nhau về mặt xây dựng kinh tế, tôi có cảm giác anh ta cũng không tệ lắm.”
“Còn về phần gọi là anh Thịnh, cáo này là do anh ta bảo tôi gọi, để gọi giống như anh vậy, mà gọi thể thì nghe giống như là bạn hơn.” Cô nhún vai, nói.
Thịnh Thanh Dương lớn hơn cô mấy tuổi, nên gọi là anh Thịnh thì cũng không có vấn đề gì.
Giống như cô với Hồ đại ca ở chợ đen vậy, bây giờ cô cũng đã gọi ông ta là anh Hồ, dẫu sao thì hai người cũng đã thành bạn, nếu kêu là đồng chí xx thì tỏ ra xa lạ quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận